Kunst Und Poesie viết bằng hai thứ tiếng Việt và Đức

Thứ Ba, 19 tháng 9, 2017

Làm cuộc đợi chờ

     Viên đá nhỏ nằm trên  bàn , mỗi lần chạm  vào nó khiến  ta lại nhớ đến điều gì đó.  Có lẽ là điều mà mãi vẫn chưa muốn quên đi.  Thoắt ẩn thoắt hiện  ngưng trong những  mảnh vỡ vô định.  Chút  bần thần trở về bờ biển vắng, bần thần nhớ đến những cơn sóng trắng  cuồn cuộn xô bờ, tần ngần nhớ đến   cơ thể nhỏ bé cố náu  mình  nép  vào  thềm cát, vẫn không thể không run, trước những cơn gió lạnh ùa về lộng tung bên bờ biển rộng. Hương rong biển nhởn nhơ cợt đùa trên từng ngọn cỏ, những trảng  cát mịn màng  xạt đổ dưới lưng.


      Vị mặn của biển dường như sẽ mặn hơn khi lòng người mang nhiều  tiếc  nuối . Và niềm đau sẽ thê lương hơn  cùng gió khóc than khi ta quên đi chính bản thân mình.   Cái lạnh sẽ vô vi khi  hồn người lạc bước,  giữa những ngả đường mà  bất ngờ chẳng biết về đâu.


      Dường như trong gió có lời thầm thì đang chảy về  tâm sóng, dường như trong gió có tiếng gọi thiết  tha thổn thức, dường như trong mơ hồ ai đó bước ra, dường như trong  có, trong không, có một  bàn tay đón  một bàn tay   kéo ta  theo dòng vũ điệu.  Một bản nhạc mang hồn của lửa, sinh ra từ giọt nước tinh khôi trong trái tim mây  ngày vừa  tỉnh giấc.

    Gió thổi bạt chiếc áo khoác rộng thùng thình trống vắng, có phải dạng hình đã tan từ lâu,  chỉ để lại   những cơn gió gieo mình vào bất tận  bến bờ. Finisterre  nơi tận cùng của hành tinh xanh,  gió mở lòng ôm hôn đôi chân bé bỏng.
   Đừng sợ hãi ! - gió thầm thì bảo thế - tất cả mới bắt đầu , hãy đến đây nhảy múa và lắng nghe bản nhạc của đất trời viết  lên hồn cát.

     Những bước chân thôi lạnh, những bước chân dượt mình  theo sóng, những bước chân đang  thoát tục , thoát ra khỏi những  ghì xiết buộc, những bước chân thôi không  tìm kiếm những nẻo đường, những bước chân  lặng thinh không nói,  không biết trước  ngày mai , nhưng từng dấu vết lại được hướng cả  vào trái tim đời . Những bước chân đến với niềm hân hoan , yêu thương , hạnh phúc ,  tự do bung mình trên  từng  cung bậc.

     Những con bướm bay ra từ  hoa Bất Tử,  cánh chúng  mang dáng đỏ cầu vồng  giống như loài hoa kiêu hãnh ấy.  Sống giữa  lụi tàn và hồi sinh,  trong vòng luân hồi không ngừng nghỉ, luôn chết  trong từng khoảnh khắc  , nhưng lại đồng thời hồi sinh  sống trong từng những khắc giây . Mang nỗi đau nhân gian  gửi về chuyển đổi mình trong ánh sáng. Cái chết và sự sống đồng hành muôn đời muôn thủa,   làm cuộc đợi chờ tuần hoàn  của những  đổi thay.


( trích  Đằng sau những con sóng - phần 4)
19.09.2017
Vân Anh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét