Phơi dầy hương nắng và trầm mình cơn mưa, có hạt bụi nào không bạc màu trong nắng sớm mai.
Cứ mỗi lần như thế thì ta lại chợt hỏi mình, ừ nhỉ! tại sao khi sống trên đời - con người cứ luôn mong chờ, để rồi không bước tiếp.
Mong chờ ư,
mong chờ gì ? để rồi một ngày kia thất vọng.
Bởi thất vọng vốn dĩ là điểm chạm đường Parabon của những mong chờ. Vậy ta có thật cần đến những chờ mong?
Cung bậc thời gian lướt qua cuộc đời rồi trôi đi như là nó vậy, chỉ riêng ai cứ ngập ngừng đứng mãi làm chi...
Không phải không bước được tiếp
mà những trong bước tiếp theo, hồn người quá mung lung, chúng nhắc ta điều từng trải qua , và đánh thức từ thẳm sâu bí hiểm nỗi niềm sợ hãi.
Sợ hãi có nhiều khuôn mặt, nhưng mơ hồ sự sợ hãi không lời, bung ra từ lòng người có lẽ là một trong những niềm sợ hãi đáng sợ nhất. Chúng điều khiển con người ta trong tấm áo choàng vô hình, khiến ta hành động mà không biết rằng nhiều khi ta đang phản bội lại chính mình.
Trong vô hình "sợ hãi " đôi khi người ta dừng lại, thỏa hiệp cho mình trò chơi dựa dẫm tam thời, mượn vay gần gũi, bấu víu ảo giác an toàn , chẳng gì xảy ra, chẳng gì biến động. Tất cả chỉ là những ngày tháng lặp đi lặp lại vô biên. Và hồn người dần lặng im với những tháng năm nhạt mờ màu sắc, chẳng dám mong chờ.
Cuộc sống ấy phần nào sẽ giống như những kẻ đi xem hoa mùa xuân, nhưng không dám trầm mình vào hồn cánh bướm, vào làn hương rực rỡ muôn màu , không thấy hạt nước mưa còn đọng lại âm thầm mắt lá, cũng chẳng nhận ra sợi nắng nào tàn phai trong gió bay qua...
"Thay tà áo mới mà đời vẫn hanh hao "*
Cũng có thể con người ta chỉ có thể nhận ra sự hanh hao tháng ngày khi bản nhạc ngọn lửa viễn du nơi hồn người cháy không ngưng nghỉ.
Bởi vì chúng được sinh ra từ tình yêu thương và ánh sáng, chúng giúp ta biết đến yêu thương, Mà chặng đường sống để yêu thương là sự kiếm tìm trong những không tìm kiếm, sự va chạm và bùng nổ, tan vỡ và sáng tạo , tái tạo của các nguyên tử, dám trao ra tất cả, lý trí, hiểu biết, tài năng. Sống và gặp mình trong cùng cực của những cô đơn, rơi và chết nơi đáy sâu vực thẳm, rồi lại hồi sinh hân hoan với những bình minh. Buông đi tất cả để giữa tồn tại trong không tồn tại, ta lại thấy đời này thêm gần gũi yêu thương.
Sống với yêu thương chính là sống là mình với cả thế gian, và thế gian trong mình thủy chung với mình giữa từng khoảnh khắc . Lửa vẫn cháy và những cơn đau rồi cũng sẽ hòa vào lòng đất mẹ. Đưa bước chân đời cứ vậy mà đi....
30.08.2018
Vân Anh W.
* Ý tưởng Trịnh Công Sơn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét