Kunst Und Poesie viết bằng
hai thứ tiếng Việt và Đức
Thứ Ba, 11 tháng 6, 2019
SỐNG ĐỂ YÊU
Lời yêu gửi gió mặt trời
Mơ lăn hồn đá ướt môi sương đời
Tan làm mây bụi đang rơi
Thời gian suối nắng mưa lơi lả nguồn
Bạc cồn dòng thác đang tuôn
Bào mình năm tháng có còn hôm mai
…
Bồ Công Anh thả mình theo gió.
Tựa như một cuộc giỡn đùa cùng sự sống.
Rời bỏ tất cả những gì quen thuộc, rời bỏ cánh đồng cùng lũ bướm ong mải mê kiếm tìm mật ngọt, say trong hương hạ , bay đi theo gió.
Để lại sau lưng những chùm hoa tím đỏ, gốc rễ mẹ thân thương, những khoảnh khắc đê mê, những lời gọi mời quyến rũ.
Có phải không đó cũng là dạng hình cái chết, trong sự chào đời của những tồn sinh.
Những cánh hoa vàng mỏng manh, trút hết sắc dịu dàng vào những hạt nhỏ nhạt nâu bung mở trong không.
Một điều gì đó can đảm bình dị nhẹ nhàng chao nghiêng những khắc giây đời.
Thế là hết hương mùa mật ngọt, thế là thôi ong bướm dập dờn. Những cánh hoa nhỏ nhoi sống đến khắc cuối cùng rồi trao đi tất cả, tất cả cho một tình yêu. Bảng lảng vô phương, vô định. Kiếm tìm chỗ đậu chân trong cái không tận cùng sự sống.
Có phải không đó cũng còn là lời tỏ tình của hạ thân thương. Chúng tuần tự giản đơn như sự chấm dứt khoang đời của một loài hoa hoang dã, chẳng một hào quang, không nơi nương tựa. Trong cái “không” tràn về hữu hạn, một tình yêu vô hạn mở lối con đường. Một mùa hạ vừa quen vừa lạ, với bão , với mưa, trên cung đường cùng nắng mang đến yêu thương.
Có phải không để thực sự yêu thương ta cần lòng can đảm, dũng mãnh buông mình và hào hiệp gửi trao. Dám yêu thương và dám trao đi tất cả.
Có phải không yêu là tự mình đón nhận, biết ơn và thứ tha cho tất cả, và buông đi những gì tự kỷ riêng ta.
Vậy thì có khó lắm không, khi yêu thật sự ?!.
Thực sự Yêu Thương chỉ có hiến dâng mà không còn đòi hỏi. Bởi trong thương yêu mới can đảm đón nhận chính mình. Dám nhìn thẳng vào cái sáng và tối trong mình, công nhận, chấp nhận, cảm ơn, tha thứ. Để rồi buông trong viên mãn làm người …
Con người ta khi không có tình yêu, thì cũng chẳng khác gì những ngày thiếu đi hơi nắng ấm. Trong hoang vu mãi lang thang kiếm tìm. Ta tìm gì, trong nhớ trong quên.
Như cỏ như cây không biết nở hoa
kiếm tìm ngày kết trái
Như tháng như năm ngủ quên
không còn hơi thở
lạnh lẽo và hoang vu
tối tăm tới ngày thu
cát len qua lòng tay
ngày rơi vào quên lãng
Tôi nghĩ rằng khi ta không có tình yêu, trong ta chỉ là hơi thở tạm thời tồn tại. Bởi yêu thương là lửa hồng cuộc sống thắp cháy sự sống, đam mê , sáng tạo trên mọi ngả đường.
Và như Bồ Công Anh mùa nào cũng tự mình buông rời tất cả , can đảm gửi trao trọn vẹn mình vào những chiếc dù tí xíu muốt trắng, lửng lơ lang thang giữa lòng trời gió lộng. Cho một mùa sau đầy những yêu thương vàng ắp chân trời.
Thì cứ hôn đi hỡi mặt trời
Thì cứ yêu đi gió hồn tôi
Và hãy thiêu tan từng dây trói
Buộc xác thân tôi… khát gọi mời
Thì cứ hôn đi giấc mộng đời
Thì cứ say trên bước riêng đôi
Thiên thần xòe cánh hôn trần thế
Tỉnh thức đam mê bước chạm người
Sống để yêu và khi thực sự yêu thương cần có lòng can đảm.
27.06.2014
Vân Anh
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét