Những khoảnh khắc tuyệt diệu của tháng mười, khi những chiếc lá trên cành bắt đầu rực đỏ, dập dờn đợi gió thoáng qua. Mỗi bước chân lún sâu êm dịu trong lớp rêu phủ khắp mặt đất. Không gian đầy ắp niềm vui của nắng của gió và của những con chim nhỏ truyền cành. Chúng đang nói gì với nhau thế nhỉ, liệu có khi nào chúng nghĩ về những chuyến đi di cư sắp diễn ra ?
Tôi lại bật cười khi thấy mình bắt đầu vẩn vơ suy nghĩ, chợt nhớ đến 1 câu nói : „Chúng ta không bắt buộc phải hiểu cuộc sống, bởi chỉ có thế cuộc sống sẽ giống như ngày hội. Và hãy để cho sự việc này diễn ra hàng ngày, để ta giống như đứa trẻ đang bước đi giữa sóng gió cuộc đời đón nhận những đóa hoa của cuộc sống. Mà lũ trẻ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện gom lại hay mang theo chúng cả.“(*)Khi trưởng thành chúng ta thường đánh mất sự hồn nhiên của mình, Lo toan bề bộn đời thường đầy ắp trong tâm trí ta. Tôi nghĩ rằng những khoảnh khắc ta dành cho mình sự vô tư hồn nhiên ấy, đó mới là những khoảnh khắc ta đang thật sự sống.
Vậy thời gian chúng ta đang thật sự sống chiếm bao nhiêu trong quỹ thời gian của mình ?
Chỉ giản đơn là sống , chỉ giản đơn là đây và tận hưởng những khoảnh khắc này hiện tại. Như lá đang rơi trong thu giữa tiếng động muôn hình dạng, chỉ có hơi thở của đất của rừng đồng hành cùng những bước chân.
Thu 7.10.2022
Vân Anh
(* )Rainer Maria Rilke
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét