Viết cho một ngày của hạnh phúc.
21.03.2023
Vân Anh Wendler
Vân Anh Wendler
mỗi một ngày như trang sách mới mở ra
mỗi hơi thở dường như đều có thể
Để mỗi lần ta lại bắt đầu yêu.
Mỗi người đều có một bản chất riêng muốn thể hiện bản thân theo một cách rất riêng, rất đặc biệt. Mỗi sinh vật hóa thân trên trái đất này đều có những suy nghĩ, cảm xúc, mong muốn, khao khát riêng và một sứ mệnh hay nhiệm vụ cuộc sống rất cụ thể.
Do đó, sống chân thực có nghĩa là không thực hiện các thỏa hiệp tùy tiện, luôn sống thật với chính mình, đứng vững trên niềm tin của mình và kết hợp với những hành động phù hợp.
Trong một thế giới hoàn hảo, những đặc điểm và tài năng đặc biệt, độc đáo này sẽ đơn giản bộc lộ ra - giống như một bông hoa mà ở một thời điểm nào đó, bông hoa sẽ nở rộ và biểu lộ tất cả các đặc tính của nó.
Tuy nhiên, theo quy luật, một người không thể phát triển không được kiểm soát, bởi vì quá trình giáo dục và xã hội hóa cản trở họ.
Trong quá trình này, chúng ta học cách thích nghi và từ bỏ những tính cách và đặc thù riêng của mình để hướng đến một tiêu chuẩn được xã hội công nhận chung. Cha mẹ của chúng ta thường không xem chúng ta là thiên sứ hay 1 bông hoa tuyệt vời, mà họ coi chúng ta là một loại nguyên liệu thô phải được tạo hình theo ý tưởng và lý tưởng của họ.
Khi còn là đứa trẻ, chúng ta được giáo dục và học những đặc điểm, hành vi cũng như cảm xúc nào là mong muốn, những gì chúng ta nhận được sự công nhận, xác nhận và yêu thương từ những người chăm sóc của chúng ta. Những khía cạnh này trở thành một phần của nhân cách có ý thức của chúng ta. Có những khía cạnh và phẩm chất mà chúng ta muốn bộc lộ và thể hiện bởi vì chúng ta đã được tạo điều kiện để nhận được tình yêu và sự công nhận dành cho chúng.
Do đó, sẽ không quá khi nói rằng, hầu hết mọi người chỉ là bản sao của những gì họ thấy thành công và được chấp nhận trong môi trường mà họ lớn lên. Họ chỉ đơn giản là sao chép các hành vi được xã hội mong muốn và có giá trị, để nhận được sự công nhận, yêu mến và chấp thuận.
Tất cả các khía cạnh, hành vi và cảm xúc mà chúng ta không được yêu thích khi còn nhỏ, thậm chí thường xuyên bị từ chối, khinh thường, hận thù hoặc tức giận, chúng ta đã biến mất trong tiềm thức của mình, cái bóng của chúng ta. Chúng ta tách chúng ra khỏi mình, cho cha mẹ của mình và để làm hài lòng những người chăm sóc và nhận được tình yêu và sự quan tâm rất quan trọng đối với 1 đứa trẻ.
Như đợi chờ ánh nắng đang xuyên qua cành cây giữa rừng trong ngày đông giá rét, khi chúng có mặt sẽ rực rỡ và huyền ảo như một phép màu. Tưởng chừng như không gì là không có thể, không gì là có thể cản nổi, không gì có thể chạm tới. Vì đơn giản là chúng ta đã trở nên xa lạ với chính mình thông qua giáo dục và xã hội hóa. Chúng ta không còn biết nhiều về mình nữa. Chúng ta không còn biết mình thực sự là ai, tại sao chúng ta đến đây và thậm chí thường không biết tài năng, món quà và mong muốn đích thực sâu sắc nhất của mình là gì.Các nhà tâm lý học giả định rằng khoảng 90 đến 95 % bản thân của chúng ta bị che giấu, tức là ở tầng vô thức.
Nhưng chúng ta luôn có cơ hội để ngày càng hiểu rõ hơn về các mặt khía cạnh của bản thân mình. Hầu hết những người tham gia vào sự phát triển cá nhân và tâm linh cũng đều làm điều đó.
Trong một thế giới hoàn hảo, những đặc điểm và tài năng đặc biệt, độc đáo này sẽ đơn giản bộc lộ ra - giống như một bông hoa mà ở một thời điểm nào đó, bông hoa sẽ nở rộ và biểu lộ tất cả các đặc tính của nó.
Tuy nhiên, theo quy luật, một người không thể phát triển không được kiểm soát, bởi vì quá trình giáo dục và xã hội hóa cản trở họ.
Trong quá trình này, chúng ta học cách thích nghi và từ bỏ những tính cách và đặc thù riêng của mình để hướng đến một tiêu chuẩn được xã hội công nhận chung. Cha mẹ của chúng ta thường không xem chúng ta là thiên sứ hay 1 bông hoa tuyệt vời, mà họ coi chúng ta là một loại nguyên liệu thô phải được tạo hình theo ý tưởng và lý tưởng của họ.
Khi còn là đứa trẻ, chúng ta được giáo dục và học những đặc điểm, hành vi cũng như cảm xúc nào là mong muốn, những gì chúng ta nhận được sự công nhận, xác nhận và yêu thương từ những người chăm sóc của chúng ta. Những khía cạnh này trở thành một phần của nhân cách có ý thức của chúng ta. Có những khía cạnh và phẩm chất mà chúng ta muốn bộc lộ và thể hiện bởi vì chúng ta đã được tạo điều kiện để nhận được tình yêu và sự công nhận dành cho chúng.
Do đó, sẽ không quá khi nói rằng, hầu hết mọi người chỉ là bản sao của những gì họ thấy thành công và được chấp nhận trong môi trường mà họ lớn lên. Họ chỉ đơn giản là sao chép các hành vi được xã hội mong muốn và có giá trị, để nhận được sự công nhận, yêu mến và chấp thuận.
Tất cả các khía cạnh, hành vi và cảm xúc mà chúng ta không được yêu thích khi còn nhỏ, thậm chí thường xuyên bị từ chối, khinh thường, hận thù hoặc tức giận, chúng ta đã biến mất trong tiềm thức của mình, cái bóng của chúng ta. Chúng ta tách chúng ra khỏi mình, cho cha mẹ của mình và để làm hài lòng những người chăm sóc và nhận được tình yêu và sự quan tâm rất quan trọng đối với 1 đứa trẻ.
Như đợi chờ ánh nắng đang xuyên qua cành cây giữa rừng trong ngày đông giá rét, khi chúng có mặt sẽ rực rỡ và huyền ảo như một phép màu. Tưởng chừng như không gì là không có thể, không gì là có thể cản nổi, không gì có thể chạm tới. Vì đơn giản là chúng ta đã trở nên xa lạ với chính mình thông qua giáo dục và xã hội hóa. Chúng ta không còn biết nhiều về mình nữa. Chúng ta không còn biết mình thực sự là ai, tại sao chúng ta đến đây và thậm chí thường không biết tài năng, món quà và mong muốn đích thực sâu sắc nhất của mình là gì.Các nhà tâm lý học giả định rằng khoảng 90 đến 95 % bản thân của chúng ta bị che giấu, tức là ở tầng vô thức.
Nhưng chúng ta luôn có cơ hội để ngày càng hiểu rõ hơn về các mặt khía cạnh của bản thân mình. Hầu hết những người tham gia vào sự phát triển cá nhân và tâm linh cũng đều làm điều đó.
Khi chúng ta đón nhận cuộc sống - sống chân thực- thì đó cũng chính là lúc chúng ta cảm nhận được thật sự bình yên hạnh phúc trong chính trái tim mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét