Kunst Und Poesie viết bằng hai thứ tiếng Việt và Đức

Thứ Hai, 31 tháng 10, 2016

TỪ CÁT BỤI PHÙ DU


 Được sinh ra từ cát bụi sao trời,
 những vật thể li ti tiểu hành tinh vũ trụ.
 Biết sống biết yêu biết khóc biết cười,
 Rừng rực cháy trong ta là ngọn lửa mặt trời


   Một tháng ba đã sắp đi rồi phải không anh!
   Khi trên nền trời xanh mang một màu ghi xám và những cơn mưa hồn nhiên ồ ạt kéo về. Suốt mấy ngày bị giam trong những căn phòng vì mưa, ta rầu rầu ngắm nhìn trời qua khung cửa sổ. Những hạt nước mưa tròn  lăn bám trên mặt kính mờ nhạt . Ngày hôm qua dường như đang vẽ bóng hình dị dạng của nhớ trên từng giọt nước đang rơi. Những con đường đẫm ướt cứ mãi dài ra dưới từng bước chân. Chúng mang niềm đau, cùng niềm đam mê kiếm tìm, từ thẳm sâu tiếng gọi dòng đời, tiếng gọi cội nguồn đắm mình  mộng ước.
  Nếu cuộc đời là một dòng sông, thì ta xin uống từng những giọt nước ngọt thơm cùng mặn chát. Nếm dư vị hư vô của dòng chảy vô cùng ấy. Khi ta rơi cùng những ảo ảnh người vào khoảng không vô định,  miền không quen biết. Khi mỗi bước chân là một bài học đầu đời, mỗi giọt nước mắt rơi là một lần ta học  buông đi thêm chút nữa  những có những không vướng mình trong  hạn hữu. Khi  sắc yêu thương nở đỏ bông hoa đời,  trí óc ta mang đầy tò mò khao khát thám hiểm trước những tồn tại lớn lao, những vô thường bất tận. Thì dù trước mắt có là đau thương hay là mất mát ta vẫn không thể nào ngừng khao khát, vẫn không thể nào ngừng tìm kiếm sắc hương  của niềm hy vọng, từ tiềm thức xa xưa. Bởi mỗi trái tim dù có quay lưng ngoảnh mặt với cuộc đời , ẩn sâu trong ấy vẫn là niềm thương, nỗi nhớ.  Để Yêu, yêu thiết tha, trong vô thứcđớn đau quằn quại đến tận cùng và tột cùng của miền cảm xúc hiện hữu. Đến và đi như cái bóng mờ ảo ảnh, đến và đi như có như không. Để tỉnh thức trong từng khoảnh khắc,  đón nhận mình và đón nhận  thế gian.



   Chiều tạnh mưa, đi uống cà phê trong công viên. Syl. nhất định đòi ngồi vào chiếc bàn gần con đường dành cho người đi dạo. Mặc dù không thích sự ồn ào qua lại lắm, nhưng tôi và Lins không đành lòng phản kháng đôi mắt to chớp chớp kia, xanh một màu trời nhìn chúng tôi nài nỉ.
  Syl. thật dễ thương, cười vang và chuyện trò tíu tít. Chúng tôi ngúng nguẩy chọc nghẹo nhau. Chợt cô ấy ngừng nói chuyện, cởi chiếc áo choàng đặt vào lòng tôi, đứng dậy sang sửa lại tóc, rồi yểu điệu nhón chân chạy dọc theo đường đi dạo. Nhìn cô ấy, chẳng khác nào như một chú hươu vàng thon thả dịu dàng chuyển mình trong nắng xuân non nớt. Nhũng lọn tóc vàng bay bay, tôi sững sờ  , lặng im ngắm nhìn vẻ đẹp  yêu kiều diễm lệ của bạn mình. Bỗng cô chệch chân va vào một anh chàng đang vừa  đi, vừa cắm  cúi vào quyển sách mở trên tay. Sự va chạm như một phép màu của những vầng sáng va chạm, anh sửa lại chiếc kính, mặt ửng đỏ, lắp bắp điều gì đó. Họ đứng quá xa, chúng tôi không nghe rõ lắm họ nói gì. Nhưng không gian nơi ấy như ngừng trôi, nghẹt thở. Và quanh họ dạt dào một làn gió đầy hương mùa xuân quyến rũ…



  Anh, tại sao mùa xuân lại mang nhiều màu hồng đến thế. Có phải tại cái lạnh của đêm còn nấn ná, ôm ấp từng cánh anh đào khép kín ngủ mê. Hay tại những bông cúc tím hồng vì lạnh nơi đầu cánh,  vẫn bung mình  lấm chấm  trên thảm cỏ. Mây dường như cũng nhộn nhịp xôn xao nhuộm chín những con đường. Đung đưa trong tiếng chim non líu ríu, rộn rã trên vòm cây xây tổ. Tại cả những cành cây không còn trụi trơ, bởi đó đây đã lún phún bạc trắng, phớt hồng, xanh nhạt những lá mầm xù lông óng ả. Hay có phải là tại những nỗi nhớ đang pha bảng màu huyền diệu trong không.
 Hơi lạnh vẫn còn vương vít trên cây. Một vài cánh bướm nhỏ, lần đầu tiên lượn tìm những nhụy hoa mới nhú. Không gian mỏng manh trong suốt như cánh bướm hồng, khe khẽ rung rinh với gió cợt cười. Và cũng chỉ khe khẽ thôi như gửi lời nhắn với muôn phương, một tình yêu nồng nàn chao mình da diết.

Chẳng kiếm tìm mà vẫn mãi vô thức kiếm tìm trong từng nhịp bước.
Những cánh bướm giật mình thức giấc từ mộng ước
Chấp chới bay giữa vòm trời rồi hòa mình biến mất trong nắng.
Ân tình của một cuộc đời con người là khoảnh khắc này,
khoảnh khắc sống và  yêu bung nở trong sự thần diệu  của những vô cùng.


Ta không thể tách rời bản thân ta từ tổng thể, nhưng ta lại là ta giữa cung nhịp mê hồn cuộc sống.
 Trong phút giây ấy ta chỉ có ta với vũ điệu của mình. Chỉ ta với những khúc thăng trầm đồng điệu và gợi cảm từng cung bậc nắn nót , hoang vu, dũng mãnh diệu vợi trong  không gian  đầy bí ẩn…


  Anh, Hãy cùng em đặt những bước chân vào mùa xuân, xoay mình trong vũ điệu cuộc đời, với những bản tình ca của sóng, nha anh.

24.03.2014
Vân Anh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét