Kunst Und Poesie viết bằng hai thứ tiếng Việt và Đức

Thứ Ba, 14 tháng 11, 2017

NHỮNG KHOẢNH KHẮC CỦA GIÓ - Nguyễn Thanh Hiện


thơ


                    viết cho Tường Vi yêu thương của tôi


                     thơ là  cuộc trò chuyện giữa ban ngày


TỰA
lại chuyện trò với em và lần này thì tôi muốn nói với em về những  mơ ước nhỏ nhoi của tôi tôi nghĩ là em cũng có những  mơ ước như tôi mơ ước về một thế giới chỉ có những kẻ yêu nhau thực ra thì tôi chỉ muốn có một ngày nơi mặt đất không còn nghe thấy tiếng gươm khua không còn nghe thấy những lời sỉ vả nhau không còn nghe thấy những ngôn ngữ óng ánh màu sắc kiêu sa của những nhà lập thuyết luôn nhân danh chân lý trong những cuốn sách tràng giang  đại hải thực ra là tôi chỉ muốn có một ngày nơi mặt đất không còn nhìn thấy những sự việc không phải là của con người một ngày bình yên  để tôi hôn lên ánh mắt bồi hồi của em…
[ viết vào những ngày tôi biết tên em ]




em cứ vẽ lại bầu trời đi

chẳng việc gì đâu
em cứ vẽ lại bầu trời đi
những cơn mưa tháng sáu làm ướt đất
đột ngột gai mắc cỡ trỗ hoa giữa mùa hạ
ở phía bên kia  sông có kẻ trèo lên ngọn cau hát


bên dưới bầu trời bây giờ chừ
chẳng còn nghe tiếng vó ngựa ruổi giữa miền gươm đao
ai lặng lẽ hôn lên mắt người yêu chừ
bối rối


tôi đi dưới bầu trời em vẽ lại thấy có nước mắt ai đọng trên lá


[ bên dưới bầu trời em chưa vẽ lại là những đêm mất ngủ của đất
bỗng có kẻ rêu rao  sẽ mang  hạnh phúc lại cho con người khiến đất hoang mang và có quá nhiều người ngồi đợi nghe những điều bí ẩn được nói ra từ miệng các vị thần đợi hết thế kỷ này sang  thế kỷ khác vẫn chưa thấy điều gì mới mẻ]



xưa cũng có kẻ vẽ lại bầu trời
và những kẻ ngông cuồng đã đem cuộc xét xử đặt lên thứ bàn cân huyễn hoặc
cây cỏ cười xòa trước thứ công lý của những vị quan  tòa mặc áo quỉ


em cứ vẽ lại bầu trời theo   ý muốn của em đi
bỡi cây cỏ bây giờ cũng hiểu được những lời ẩn dụ của đất
và mặt trời bây giờ thì thường hay đi về phía có nhiều tiếng hát của  dế
ai đang vỗ nhịp trên rừng


dường như bên dưới bầu trời em vẽ lại có nhiều nắng hơn




em vẫn ở rất cách xa tôi

em vẫn cách xa tôi
em vẫn ở rất cách xa tôi
nhưng là tôi vẫn có cách để nhìn thấy em
vào những đêm không trăng sao là tôi thường hay ngồi nhìn ngắm thứ trời đất như chỉ còn lại mỗi thứ màu sắc như thể chứa chất cả niềm hân hoan   bất tận
giữa thứ trời đất mịt mờ như chẳng còn nhìn thấy đường ra đường vào là tôi thường hay nghĩ đến những thứ bất chợt hiện ra trong cuộc đời mình
nỗi nhớ nhung về một khoảnh khắc êm đềm nào đó của tuổi thơ
hay  một chút ước mơ có vẻ hơi to tát nào đó bỗng thốt lên sau một giấc mơ không có kết cuộc
vào những lúc như thế là tôi lại nhìn thấy em
em vẫn cách xa tôi
em vẫn ở rất cách xa tôi
nhưng là tôi vẫn có cách để nhìn thấy em
là tôi có thể nắm lấy bàn tay em bằng cách gọi hết thảy lũ chim gọi mùa đến
này các bạn thân yêu của tôi các bạn có thể bay đến nơi ấy xa lắm xa lắm để gôm lại hết thảy những gì  thuộc về người con gái tôi yêu một chút thoáng buồn nơi ánh mắt buổi chiều cuối đông hay vẻ vội vã đi về phía có tiếng kêu của lũ sếu  người con gái tôi yêu là đang vội vã đi về phía lũ sếu đang sắp cất cánh bay về phương nam và có vẻ như  đang muốn nhắn gửi gì đó
em biết không lũ chim gọi mùa thì chưa về nhưng tôi thì nhìn thấy lũ chúng đang dắt em đi về phía tôi và tôi vui sướng cầm lấy bàn tay dịu dàng và thơm mùi tuyết của em
em vẫn ở rất cách xa tôi
nhưng là tôi vẫn có cách để nhìn thấy em 




đến cỏ cây cũng có nỗi niềm


tôi biết em vẫn thích đêm tắt hết đèn đi
và ngồi chờ
còn tôi thì đêm đêm vẫn ra ngồi nơi đồng làng chờ đèn nhà em sáng
biết là đèn nhà em chẳng bao giờ sáng
nhưng tôi vẫn chờ


thật ra thì tôi đang chờ nhìn thấy ngọn lửa đang cháy lên ở trong tôi và trong em
bỡi ánh đèn nhà em hay ánh đèn nhà tôi chẳng qua là tín hiệu
của hai kẻ đang yêu nhau


đèn nhà em hay đèn nhà tôi có sáng lên hay không sáng lên
thì cũng chẳng sao
bỡi đó cũng chỉ là những tín hiệu của những ngọn lửa tình yêu đang cháy lên ở trong tôi và trong em


lũ chim gọi mùa nói không nỗi nhớ nào là viết ra được bằng chữ nghĩa nhưng nỗi nhớ em thì tôi đã viết thành những khúc cầm ca có hình thù những ngọn lửa thiêu cháy được cả thế gian



có một nơi chốn như thế

đêm, tôi giữ lấy ngọn gió thổi lại từ phía em, hương thơm của tuyết, giọng kêu buồn của đàn sếu bay đêm giữa tiếng khua của giá rét, và sự va chạm trong những ý nghĩ của em, không thể khi nghĩ về một người lại không tìm kiếm trong ký ức, một chút nắng cuối ngày, mong manh, em, sự chần chừ của lũ chim trời trong việc trở lại khu rừng cũ của chúng như một thứ triết học cuối ngày, đêm, tôi ra đồng làng chờ đèn nhà em sáng, và giữ lấy những ý nghĩ về em, cứ sợ lũ dế lại rủ nhau ca hát, hay ai đó chợt bước đi trên bờ cỏ, trong sự hoang dại của tình yêu tôi dành cho em có một nơi chốn, thăm thẳm như thời gian, mà cũng không phải là thăm thẳm như thời gian, mà như chỗ cuối của mọi con đường trên mặt đất, chỗ cuối của hết thảy mọi lý thuyết về tình yêu, ở đó tôi đã nhìn thấy được em.



tôi là cái mạng nhện tình yêu

tôi biết có lần em muốn trốn khỏi tôi
tôi biết là có lần em muốn làm một cuộc tẩu thoát như những cuộc tẩu thoát vẫn thường diễn ra nơi mặt đất
nhưng tôi biết cuối cùng  em chẳng thể làm được
bỡi tôi là cái mạng nhện tình yêu được dệt nên bỡi lũ nhện được sinh ra từ miền đất chỉ có mỗi thứ tình yêu
tôi biết là em đã muốn trốn khỏi tình yêu của tôi
nhưng cuối cùng chẳng thể làm được
bỡi tôi là cái mạng nhện tình yêu được dệt nên tự thuở chưa có  tôi và em
cái mạng nhện giăng bắt những vẻ đẹp thuần khiết



vào những chiều ánh nắng chỉ còn đủ cho đám lá trên cây sửa soạn cho giấc ngủ khi đêm xuống
vào những lúc mong manh như thế là tôi thường hay nghĩ ngợi về ý định ngày ấy của em
ý định trốn khỏi tôi
tôi nghĩ về ngày ấy
và cứ thấy nhói lên nỗi đau
bỡi tôi là cái mạng nhện tình yêu thì làm sao lại chẳng thể che chở cho em
cái mạng nhện hình thành tự buổi nghe bước chân em dẫm lên buổi sớm mai tôi vội vã đi dọn hết những hạt sương đang rơi muộn trên  đường  và tôi đâu ngờ rằng chẳng bao lâu  sau đó thì hết thảy những khách bộ hành trên mặt đất này lại đi ca ngợi một cuộc tình


vào những chiều khi ánh nắng cuối ngày chỉ còn đủ cho đám sinh linh nơi mặt đất sửa soạn tâm trạng cho việc tiếp cận bóng tối của đêm
tôi chợt nghe như có tiếng hát của ai đó cất lên tự phía cuối làng
tiếng hát như âm vang của  nỗi đau
khi tôi đã đứng giữa âm vang tiếng hát mới biết các vị thần cổ xưa đang khóc vì người tình  bọn họ đã bỏ bọn họ ra đi tự buổi con người còn lao vào niềm đam mê thần thánh
em biết không
bấy giờ là tôi cứ đứng lặng giữa âm vang của nỗi đau
và khi bóng tối đã khỏa lên tôi
đêm đã mở ra điệp khúc cũ nhưng vẫn đầy vẻ bí ẩn
thì như có ai đó thầm bảo tôi
rồi ra cuối buổi đoạn trường có nhau



tôi như chòng chành bước giữa ngọn thời gian

đêm ra ngồi nơi đồng làng để chờ đèn nhà em sáng tôi đã nhìn thấy bao nhiêu ngọn lửa bùng lên giữa bụi mù lịch sử
tôi nhìn thấy những người đàn ông và những người đàn bà
đổ về chốn ấy
hối hả và cuồng nhiệt
như thể đang bí mật làm theo mệnh lệnh ai đó
em biết không
lúc bấy giờ tôi nghe như có ai đó từ trong bóng đêm bước ra bảo
tất cả đó là cơ duyên của công cuộc sáng tạo
còn những ngọn lửa hừng hực cháy trong vầng ngực tổ tiên xưa trong những cuộc quần hôn lại là chuyện khác
nơi trang đầu cuốn sáng thế ký của loài người có thể chỉ tồn tại mỗi thứ ngôn ngữ của sáng tạo
vang động một cuộc mở lối
cuộc ân tình nguyên thủy diễn ra trước niềm kinh ngạc của thế giới
có thể là chim chóc trên rừng ngưng hót để nhìn ngắm một quang cảnh như đang được con người làm cho lộng lẫy
có thể là suối rừng cũng ngưng chảy để chiêm ngắm một dòng suối trinh nguyên
những ngọn lửa bùng lên trong vầng ngực tổ tiên xưa trong những cuộc quần hôn như những chữ viết đầu tiên trong cuốn sáng thế ký của loài giống con người
vào những đêm ra ngồi nơi đồng làng chờ đèn nhà em sáng tôi cứ cảm thấy như mình sắp được chiêm ngắm một kỳ quan vô tận
hay là tình yêu em đã khiến tôi luôn rơi vào những cảm thức nguyên sơ
tôi thấy tôi như đang chòng chành bước giữa ngọn thời gian
mịt mờ một niềm xúc động
thuở ấy là những cuộc ân tình cháy giữa một cõi thời gian không gian
một cõi nhưng là không bờ bến
nơi vầng ngực ai vang động khoảnh giang sơn sóng vỗ
hay tình yêu của tôi và em cũng chỉ là tiếp nối cuộc sáng tạo của tô tiên xưa




mới hôm qua thôi em còn nói em yêu tôi
cứ như thể em là ngọn gió thổi qua mùa thu vào một ngày có lũ chim đi trú nắng mới về cứ bay lượn trên bầu trời trên đầu tôi buông những lời tha thiết làm như thể là chúng đang rất muốn gửi đến tôi những lời nhắn gửi của ai đó

tôi mường tượng thấy có kẻ vốc nắm đất dưới chân gửi cho chim và lặng lẽ quay về

hơi thở khỏa ra từ những niềm mơ ước đè nặng ngực mùa thu

cứ như thể em là ngọn gió thổi qua cuộc đời tôi vào một ngày có quá nhiều thứ xảy ra
sáng ra thấy có sấm ngôn viết ở trên đường về những con nòng nọc đang rụng đuôi về lũ khỉ đang được nuôi ở các vườn bách thú về chiếc váy của một vị công nương danh tiếng về cách ăn ngủ làm tình của một vì vua quyền lực và về niềm tự hào của con cuốc đã chết sau cuộc gọi đêm
còn lũ ếch nhái trên đồng làng thì kêu réo cả ngày lẫn đêm như thể chúng đang muốn cho mặt đất rối lên cho bỏ công tổ tiên chúng nghe theo quyến rủ của hư ảo bỏ nước lên cạn

tôi vén thử một ngọn gió
thấy có thứ ký ức mang hình thù vĩnh hằng
mới hôm qua thôi em còn nói em yêu tôi
con mắt mùa thu

mùa thu lại chạm vào những khoảng trống trong em làm vang lên những câu thơ chưa bao giờ viết
tôi vội vã đi tìm trong những năm tháng cũ
những ẩn ngữ nghe được từ các bài giảng
tự nhiên tự giảng về chúng
[những ngày tôi và em ở phố
cơn mưa đêm bất chợt cắt nghĩa việc chúng ta đứng trú dưới hiên hè nhà ai và hôn nhau
và những ngày lên rừng con suối rừng đã làm cho tôi và em hiểu ra sự trong sáng của một cuộc tình]
nhưng mùa thu đã tự nói về chúng bằng cách chạm vào niềm trống vắng trong em
trong những ẩn ngữ tôi nghe được trong quá khứ có tình yêu em dành cho tôi



lại con mắt mùa thu



giá có em ở đây, tôi sẽ mang giấy bút ra, ngồi im chốc lát, hướng mắt về phía đảo xa, mùa thu có muốn ngăn dòng ký ức của chúng ta cũng không được, vách núi, dấu in cũ, dường có ai đã đến đấy chép lên ngọn sóng, chữ của nghìn thương nhớ, xưa nay những cuộc gặp bao giờ cũng dấu trong nó gương mặt, riêng, và ẩn kín, có thể là một sáng tháng giêng, sự lặp lại của thời gian, nếp gấp, niềm kính ngưỡng vũ trụ có thể nhìn thấy trong cung cách đậu lên khóm hoa của loài bướm, có thể là dưới cơn mưa đêm, sá gì, cứ nghĩ đến những câu chuyện thời chưa có sử, người con trai và người con gái cứ nằm im dưới vòm trời hoang dã, ai đang trong cuộc hải hành vậy em, cũng mùa thu, đêm, ngọn hải đăng thấu tận những chuyến đi, lãng tử và những chuyến đi, tôi nghĩ, và vội vã nằm xuống cùng những dấu tích [ánh mắt ai chạm tới cõi đắm đuối, hơi thở ai trường lực của đam mê trần thế, khách hải hành như vừa mới bước ra khỏi những khái niệm cằn cỗi…] giá có em ở đây, tôi sẽ đem những câu chuyện cũ ra nói, dẫu núi lở, người đi cũng phải tìm cho ra con đường vòng, một chiều thu, im gió, ngóng về phía trước, cuộc đời ai đang chìm trong tro bụi, đêm, ôm lấy đất đai, lại truyền cho nhau ngọn lửa, giá mùa thu biết là em không còn ở bên tôi


những dòng sông luôn mang cốt cách khoáng đạt

bên dưới bầu trời em vẽ lại tôi nhìn thấy có kẻ lãng tử đang viết bài ca về những dòng sông chảy ngang qua mặt đất
những dòng sông luôn mang cốt cách khoáng đạt
và chảy đi những niềm vui luôn nhân lên thành biển

chỉ trích riêng em mỗi nắng phù sa
lãng đãng thứ phù sa dòng sông mang lại một chiều tháng tám khi cơn mưa đầu mùa đông đổ xuống
mưa ở trên trời đổ xuống
còn em thì chờ

cũng có khi dòng sông muốn nói
ở một nơi thật xa có kẻ đang chờ em

những nụ hôn trên môi người tình còn đọng mãi trong cuộc hành trình đi về phía những ước mơ
và kẻ lãng tử vẫn nói về những dòng sông cho đến lúc cạn lời


có đủ cả các cung bậc của tồn tại

mà dẫu cho rất lâu về sau khi con người đã có những mái ấm che mưa gió thì trong những công cuộc sáng tạo riêng lẻ vẫn còn nguyên sức cuồng nhiệt của thuở ban đầu những đêm ra ngồi nơi đồng làng chờ đèn nhà em sáng là tôi thường hay nghe thấy những âm thanh xưa cũ có đủ cả các cung bậc của tồn tại cũng ăm ắp tràn đầy cũng dồn dập nghìn năm chẳng chịu chờ đợi bất cứ một phân trần nào đến từ bất cứ phía nào dường sau những tháng năm sống chết với cuộc tiến hóa của giống loài sự hiện diện của con người nơi mặt đất như sự sống sót may mắn giờ đây con người cảm thấy hoảng hốt nỗi sợ hãi quá khứ như thể đang biến thành những thôi thúc làm sao nòi giống trường tồn khi con người đã bắt đầu công cuộc sáng tạo là ngọn lửa ấy lại cháy lên những cuồng nhiệt những vội vã những ngọn lửa của tổ tiên xưa



không phải là con rắn buổi hồng hoang mà sự ngu muội còn sót lại
có ai đó mặc áo gấm đi giữa đêm tiền sử
thi thoảng nhìn trời đất mỉm cười
hình như chưa có đủ lời
chỉ mỉm cười với cỏ cây như để nói


và những thế kỷ sau đó thì hằng triệu triệu con người đổ về những cuộc chiếm bái kỳ vĩ như thể để nói với tất cả muông thú trên mặt đất
rằng loài người chúng ta thì không phải như lũ chúng
thuở ấy là con người còn gần gũi với thiêng liêng
huyền nhiệm  vẫn luôn được giữ lại trong từng bước chân  lũ bò cày trên ruộng
luôn được giữ lại giữa những bờ tre đêm cứ vang lên những lời hân hoan của lũ sinh vật nhỏ bé nhất trong trời đất
những đêm ra ngồi nơi đồng làng chờ đèn nhà em là tôi thường hay nghĩ ngợi về những thứ nhỏ bé nhất và những thứ kỳ vĩ nhất
luôn làm mới ngôn ngữ con người

nhưng sự ngu muội vẫn còn  trong những thế kỷ sau đó
không phải là con rắn buổi hồng hoang mà sự ngu muội còn sót lại
những kẻ ngu muội trong những thế kỷ sau đó đã đem bàn chân bụi bặm dẫm lên  những ngày có sắc nắng của mặt trời


và ai đó đã nhìn thấy nơi vầng ngực mình những khúc ca làm mủi lòng chim chóc trên rừng

vào một đêm ra ngồi nơi đồng làng chờ đèn nhà em sáng tôi thấy như có người nghệ sĩ tiền nhân đang nhìn tôi mỉm cười
anh cũng nói về công cuộc sáng tạo ấy sao
dường như ở người ấy có chút hiểu lầm

.

tôi nói với người ấy rằng tôi ca ngợi vẻ đẹp của đất trời trong mỗi bước đi của con người
có cả vẻ mùa thu buồn và có cả nét vui của những buổi bình minh trong mỗi bước chân của những con người đang đi tìm gương mặt mới cho loài giống của mình
tôi nói tôi đã nhìn thấy có kẻ bước ra từ đoàn người ấy và bắt đầu một cuộc tạo tác khác
cũng đam mê cuồng nhiệt
bằng cách khắc vào đá núi
hay vẽ lên mặt đất tất cả hình dạng những ai đó đuổi theo con thú hoang trong mùa đông ấy
hay ai đó nằm chết trên vực thẳm thời gian sau khi nhìn thấy cái mầm cây nhú lên mặt đất
hay  ai đó đã nhìn thấy nơi vầng ngực mình những khúc ca làm mủi lòng chim chóc trên rừng
tôi nói là tôi biết những kẻ ấy muốn tạo ra những thứ vật thể  ở bên ngoài sự hủy hoại của thời gian

.
mới hôm qua thôi kẻ ấy đã khắc vào thời gian một cuộc tình  




tôi gần như kiệt sức trong niềm ước mơ về sự nguyên vẹn

tôi gần như kiệt sức trong niềm ước mơ về sự nguyên vẹn
niềm ước mơ diễn ra trong một thế giới vụn nát đến cả những vật thể nhỏ nhất là lũ côn trùng ẩn nấp bên dưới những lớp lá mục trong vườn nhà tôi
đêm nghe tiếng kêu của lũ sinh linh chưa bao giờ nhìn thấy tôi cứ có cảm tưởng là chúng đang vỡ vụn ra thành muôn nghìn mảnh và làm bật lên những âm vang đổ nát có khi lại lầm tưởng tiếng kêu của chúng là tiếng gào thét của những kẻ bị áp bức đang bị hãm lại trong đất
có lúc nghe tiếng kêu của lũ sinh linh bé nhỏ tôi lại cứ nghĩ một cách ngu xuẩn là tiếng va chạm nhau của những thế lực ngu xuẩn đang tranh giành nhau chỗ đứngtrong bóng tối và cũng không ít khi nghĩ đấy là tiếng thịt xương của những kẻ ngông cuồng của thế kỷ đang rã ra  trong đất
tôi gần như kiệt sức trong niềm mơ ước về một niềm hạnh phúc nguyên vẹn được đặt trong một thế giới nguyên vẹn


tôi cứ tưởng tượng em và tôi đang bước vào một thế giới nguyên vẹn
lũ dế ở khắp nơi kéo đến  hát bài ngợi ca đất
còn em thì ngồi giữa bầu trời đầy sao lắng nghe những giai điệu có mùi thơm hương chanh hương bưởi trong vườn
em nói em yêu tôi với cả nỗi niềm của một người con gái cũng có lần thử nghĩ về tình yêu
còn tôi thì vừa hát cùng lũ dế vừa ngắm nhìn ánh mắt u buồn của em
cho đến khi lũ dế ra về hết tôi mới nói là tôi sẽ không bao giờ để cho những tia nắng thô bạo chạm vào cuộc đời  em
tôi nói là tôi sẽ giữ gìn em cho đến khi nhìn thấy được một thế giới nguyên vẹn



ai nhặt nơi bầu trời những đoạn khúc trắc trở gập ghềnh


bao nhiêu năm bầu trời rộng lớn vẫn che chở tôi và em
đã tan biến hết những vụn nát trong nghĩ ngợi
vào những sớm tinh mơ khi nhìn thấy mảnh trăng cuối tháng còn nán lại trên bầu trời và nghe thấy tiếng chân ai  vội vã ở ngoài đường là tôi lại nhìn thấy em
thế giới luôn diễn ra những đổ nát lở lói
nhưng  vẫn là chốn ấp ủ tình yêu của tôi và em
có khi là em đã hóa thành người con gái ở trên trời cho tôi dễ nhìn thấy những niềm vui như thế không nhiều lắm
nhưng là niềm vui bất tận
có khi là nỗi buồn nhớ
có phải buổi nguyên sơ khi bắt yêu nhau người ta chỉ lặng lẽ
hôn nhau
có khi là  những ý nghĩ ngộ nghĩnh nếu không nói là phiêu lưu những ý nghĩ về một thế giới chỉ có tôi và em
có khi tôi nhìn thấy ở tận đầu kia mặt đất có người con gái nhìn qua núi
ông vẫn ca ngợi bầu trời
người con gái hỏi
còn người đàn ông thì có vẻ lưỡng lự
nhưng người con gái đã cất tiếng hát cùng lũ dế

ai nhặt nơi bầu trời những đoạn khúc trắc trở gập ghềnh u ám đem chắp thành dòng sông trong vắt nước mắt của đất
ai đã nằm xuống giữa cuộc phù du tự những trăm năm trước bỗng bước lên bờ con sông trong vắt tiếng hát của dế




tôi thấy mùa thu như dài ra


                        các vị thần cổ xưa cũng  dao động trong nghĩ ngợi…


tôi thấy mùa thu như dài ra
trong nỗi nhớ của tôi thì mùa thu như thể những cánh tay đầy cảm động đang vươn ra níu kéo những mất mát đến từ những chiếc lá đến mùa
tôi cũng chẳng thể hiểu vì sao đến mùa thu những chiếc lá lại lìa cành
và vì sao đến mùa thu tôi lại thấy rất nhớ em
cũng có nhìn thấy dấu vết của thứ vật thể kỳ dị ấy
nỗi nhớ em là hay xảy ra vào những lúc bỗng thấy mình ngồi một mình giữa thế giới rộng lớn
tôi cũng không biết vì sao trong lúc nhớ em là tôi thường hay nghĩ ngợi về thế giới



tôi lại thấy nhớ về buổi ai đó đã thử bước lên mảnh đất chôn nhau cắt rốn của tôi


thì ra lũ chim gọi mùa cũng là loài giống nhìn thấy được dấu vết của thời gian
mỗi khi nỗi nhớ dấy lên trong lòng chúng là chúng lại bay về đậu ở khu rừng trước làng tôi khu rừng có hoa mua đỏ ối vào mùa hạ và đám cây trắc bá buồn bã rũ lá mỗi khi mùa đông đến khu rừng lũ chúng vẫn bay về đậu tự bấy lâu nay
cứ nghe tiếng kêu có vẻ thiết tha của chúng thì người ta nói là chim gọi mùa đã về
nhưng gọi mùa nào thì mỗi người nói một cách
hay tôi cũng là chim gọi mùa
mỗi khi nỗi nhớ dấy lên trong tôi là tôi lại lập tức quay về khu rừng ngập ứ nỗi niềm phù sa trăm năm nghìn năm một thuở trong ký ức tôi
vào những chiều nghe tiếng kêu da diết của lũ chim gọi mùa ở khu rừng trước làng là tôi lại thấy nhớ về buổi ai đó đã thử bước lên mảnh đất chôn nhau cắt rốn của tôi bóng hình ai từ buổi đó đã khắc vào cuộc đời tôi
cũng chẳng ai ngờ tự buổi đó tôi lại giống như lũ chim gọi mùa mỗi lần nghe trong lòng dấy lên nỗi nhớ là tôi lại vội vã quay về nơi ký ức thâm u ngàn trùng cách trở muôn đời lận đận của tôi
em biết không
từ buổi ấy là tôi như con chim gọi mùa
để nghĩ về em




thì cũng chỉ là những mơ ước nhỏ nhoi

các vị thần cổ xưa mách bảo với tôi rằng tôi đang có một tình yêu hiếm có
thì chẳng phải tình yêu của tôi và em là hình thành từ những niềm thao thức
cả những khúc hát tôi gửi lên trời
cả sự đón nhận của em
là đều bắt đầu từ niềm thao thức
thì cũng chẳng phải là những thao thức to tát lắm
tôi và em cũng chỉ muốn nhìn thấy một miền thế gian không còn nhìn thấy những dấu chân dẫm đạp lên nhau
không còn nhìn thấy những niềm tham muốn lớn hơn  dẫm đạp lên những niềm tham muốn nhỏ hơn
không còn nhìn thấy những kẻ hung bạo nhiều hơn  dẫm đạp lên những kẻ hung bạo ít hơn
dường như sự dẫm đạp lên nhau là cách thức tồn tại con người đã chọn ra trong những thế kỷ vừa trôi qua
tôi và em cũng chẳng có niềm thao thức gì to tát lắm
chỉ muốn được ngồi dưới bầu trời các vị thần cổ xưa thì vừa nhìn ngắm trần gian vừa trò chuyện nhau về cách thức làm sao cho lũ ong hút mật vẫn giữ được sắc thắm của hoa mùa xuân
còn tôi và em thì hôn nhau



BẠT
cuối cùng thì niềm mơ ước của tôi và em và của lũ dế  có trở thành sự thật hay không tôi cũng chẳng biết
mơ ước về một thế giới chỉ có những kẻ yêu nhau
nhưng bấy giờ là tôi sẽ vục vào ngực em để được nhìn thấy một trời trăng sao lưu luyến
tôi sẽ ôm chặc em vào vòng tay tôi như thể ôm giữ hết thảy những trinh tiết cổ sơ
tôi cứ ôm  em vào vòng tay tôi mặc cho thế giới ra sao
hãy cứ lở lói rêu phong nữa đi
tôi sẽ cứ vui sướng hét lên như thế giữa hơi thở thơm ngát mùi trần thế đang khỏa ra từ nơi trái tim em đang dồn dập những nỗi niềm bấy lâu vẫn dấu kín
hãy cứ lở lói rêu phong nữa đi
tôi cứ hét lên hét lên hét lên
tình yêu  em đã khiến tôi viết được những khúc cầm ca như những ngọn sóng giữa ngày


tháng 2/2014
tháng 11/2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét