Một mùa giáng sinh mới lại bắt đầu. Hương quế, hương hoa hồi lẩn khuất từng góc phố. Mùi bánh nướng len ra qua những khung cửa sổ, khắp nơi trên mọi con đường ánh nến, ánh đèn lấp lánh muôn màu, hòa đồng cùng những bản nhạc du dương vui vẻ đón chào ngày lễ tThánh. Cảm xúc hạnh phúc trào dâng ấm áp giữa những cơn gió lạnh.
Bầu trời tháng mười hai thắp sáng cho cả thế gian , nhưng có lẽ ánh nắng bất diệt dịu dàng lại chỉ dành cho những trái tim khát khao tìm về với yêu thương. Tuyết rơi huyền ảo trong hừng đông nhạt mờ. Có một truyền thuyết kể rằng hoa tuyết trắng chính là những giọt nước mắt từ trái tim mây biến đổi thành. Những giọt nước mắt chân thành của người thương gửi cho người thương có thể khiến những giận hờn, đau đớn mãi mãi ra đi, để điều duy nhất còn lại chỉ đơn giản là những yêu thương. Giọt nước mắt tháng mười hai mang linh hồn của những biệt ly, cách biệt nghìn trùng trong những nghìn trùng, Giữa những đám mây của hư vô và hiện tại, giữa những mênh mông của yêu thương và hờn giận, giữa những cánh bướm bay đi mãi vào thẳm sâu vũ trụ.