Kunst Und Poesie viết bằng
hai thứ tiếng Việt và Đức
Thứ Sáu, 15 tháng 12, 2017
Tháng mười hai
Một mùa giáng sinh mới lại bắt đầu. Hương quế, hương hoa hồi lẩn khuất từng góc phố. Mùi bánh nướng len ra qua những khung cửa sổ, khắp nơi trên mọi con đường ánh nến, ánh đèn lấp lánh muôn màu, hòa đồng cùng những bản nhạc du dương vui vẻ đón chào ngày lễ tThánh. Cảm xúc hạnh phúc trào dâng ấm áp giữa những cơn gió lạnh.
Bầu trời tháng mười hai thắp sáng cho cả thế gian , nhưng có lẽ ánh nắng bất diệt dịu dàng lại chỉ dành cho những trái tim khát khao tìm về với yêu thương. Tuyết rơi huyền ảo trong hừng đông nhạt mờ. Có một truyền thuyết kể rằng hoa tuyết trắng chính là những giọt nước mắt từ trái tim mây biến đổi thành. Những giọt nước mắt chân thành của người thương gửi cho người thương có thể khiến những giận hờn, đau đớn mãi mãi ra đi, để điều duy nhất còn lại chỉ đơn giản là những yêu thương. Giọt nước mắt tháng mười hai mang linh hồn của những biệt ly, cách biệt nghìn trùng trong những nghìn trùng, Giữa những đám mây của hư vô và hiện tại, giữa những mênh mông của yêu thương và hờn giận, giữa những cánh bướm bay đi mãi vào thẳm sâu vũ trụ.
Tuyết rơi, tôi thè lưỡi đợi từng bông tuyết rơi xuống đậu lên đầu lưỡi, gió và tuyết loang cái lạnh tê đầu lưỡi. Chiếc khăn quàng cổ bị thổi bạt về phía sau, cái lạnh ùa qua từng chân tóc khiến tôi bật cười . Tuyết rơi đầu mùa thật đẹp !
Sau chiếc bàn có lọ hoa hồng xinh xắn, bạn khẽ cong đôi môi hồng mọng nhìn tôi cười rộng lượng :
- Ài , cứ tưởng ai đó đã quên hẹn đi ăn sáng với tôi rồi !
- Tại Tuyết mới rơi đẹp quá mà !
Tôi cười ôm bạn, những bông tyết còn chưa tan hẳn lấp lánh trên chiếc áo choàng làm ướt những sợi tóc xòa trên vai của bạn. Hương tóc êm đềm dịu ngọt. Tuyết tháng mười hai nhẹ bẫng tầng không.
Như cánh Hải Âu lao vào biển rộng kiếm tìm mồi bất chấp từng cơn sóng dội , như mũi tên rời cung bay đi bạn và tôi, chúng ta lao vào cuộc sinh tử với những mất còn , có khi nào còn ngoái lại hôm qua.
Bạn hỏi tôi : Tại sao chúng ta vẫn không ngừng mơ ước, khi những phũ phàng và tàn khốc cuộc đời này mang lại, khiến những ước mơ tan vỡ trong lòng hiện thực .
Bạn hỏi tôi : Tại sao chúng ta vẫn không ngừng chiến đấu cho những điều đẹp đẽ, bởi trên thực tế điều tốt trong con người dễ dàng thua cuộc, khi đứng trước xấu xa, cám dỗ. Và cũng không thiếu lần chúng ta cùng chứng kiến , cái tốt bị lãng quên khi bóng tối, tha hóa vô cảm ngạo nghễ mỉm cười.
Bạn hỏi tôi vì sao chúng ta còn đủ sức nở nụ cười trên môi trong gương chào ngày mới , khi giọt nước mắt giấu đi qua đêm vừa khô trên gối .
Bạn hỏi tôi : Tại sao vào thời điểm cuối cùng, chúng ta vẫn quyết định mở trái tim mình để yêu thương lại thêm một lần nữa. Như cánh bướm mỏng manh vượt sóng nghìn trùng .
Lòng tôi bỗng thức dậy bao cảm xúc, trong những đúng, những sai, những có, những không ...
Thầm thì xin một lần nữa được cảm ơn sự có mặt của Tình yêu thương Nếu không có tình yêu thương thì thế gian thật trống rỗng và lạnh lẽo biết bao. Cái Tình giữa những tồn tại sẽ chẳng bao giờ có mặt. Mà cả những an ủi lớn nhỏ cũng vì thế mất theo. Sự cô đơn sâu sắc sẽ đưa ta vào bóng tối. Bởi vì Tình Yêu vốn dĩ là lý do chúng ta được sinh ra, dù được may mắn trong vòng tay cha mẹ, hay không. Là bởi vì mỗi chúng ta cần tryền đạt sức mạnh của tình yêu thương đến mọi ngõ nghách của thế gian này. Để những trải nghiệm yêu thương được sinh sôi và lớn mạnh. Hào phóng cho đi những yêu thương đúng cách, để tình yêu thương biến thành nguồn năng lượng vô tận giữa mọi không gian và thời gian của thế gian này.
Cũng có thể lắm đó là cơ hội sống mãnh liệt hơn, sâu sắc hơn sau mỗi một lần thất bại, chúng ta lại có thể bắt đầu lại từ đầu. Cơ hội để tin, để yêu và để trái tim thêm một lần lành lại, trước những tổn thất ,đớn đau, thử thách cuộc đời .
Chỉ có như vậy một ngày mới mới có thể bắt đầu lại từ đầu . Chỉ có như vậy cuộc đời này mới có thể đổi thay có phải không các bạn.
15,12.2017
Vân Anh Wendler
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét