Kunst Und Poesie viết bằng hai thứ tiếng Việt và Đức

Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2016

Hy vọng


Vào đêm Giáng sinh, đúng 15 năm trước, cha tôi đã uống say và bước ra  khỏi cuộc sống của tôi. Sau cốc bia thứ mười ông đã đánh người em trai của tôi khi đó cậu ấy 18 tuổi , ông đấm thẳng vào mặt cậu ấy và làm gẫy sống mũi của cậu, bởi vì cậu ấy đã dám nói với ông rằng : xin ông hãy đừng uống tiếp nữa . Khi đó tôi 20 tuổi ngồi cạnh cậu em trai của mình mà chỉ còn biết khóc . Tôi lái xe đưa em đến bệnh viện . Từ đó chúng tôi không còn nói lời nào với cha của chúng tôi nữa. Chúng tôi coi như ông đã chết . Và lễ Giáng Sinh cũng mất đi vẻ màu nhiệm vốn dĩ của nó.  Cách đây một năm,  chúng tôi  được biết rằng cha chúng tôi có một khối u não mà không thể giải phẫu được  và nó phát triển  nhanh chóng.

  · 
giuseppina sanna
  · 

 Em trai tôi hiện sống tại Hamburg, đã ngay lập tức đồng ý khi nghe tôi nói lời đề nghị chúng tôi cùng đi thăm cha . Nhưng chúng tôi không thể ngờ được rằng cha đã phản đối . Khi nghe tiếng mẹ nức nở qua điện thoại , rằng cha sẽ không cho phép bất cứ một ai đến thăm bước chân vào nhà.
 Nửa năm sau  tôi sinh con gái  Emma. Cha của nó đã bỏ mẹ con tôi trước đó hai tuần , vì anh ta sợ trách nhiệm sẽ quá lớn với mình. Bằng một cách nào đó tôi tôi thường rơi vào những chuyện nan giải...
 Tuy nhiên, tôi cầu nguyện hàng ngày rằng  cha tôi có thể nhìn thấy cháu gái ông ít nhất một lần  trước khi ông ra đi. Đó là điều  rất quan trọng với tôi, nhưng tôi không hiểu tại sao lại như vậy, vì tôi vẫn còn ghét và khinh bỉ cha mình. Nhưng tất cả những "đề nghị thăm viếng " của tôi đều tù từ chối không thương tiếc. 



  Khi mùa thu đến, tôi đã  đến  trại thú và đón một con chó cái Golden Retriever xinh đẹp nhưng nó rất nhút nhát, người chủ cũ đã giam giữ và đánh đập nó trong cũi . Tôi đặt tên cho nó là Hope (Hy vọng ) vì đôi mắt nó có ánh sáng của hy vọng lấp lánh bất chấp số phận của mình.  Nó không bao giờ để tôi vuốt ve và luôn giữ khoảng cách một mét an toàn , nhưng tôi nhận  thấy trong mắt nó rằng nó là một con chó tốt bụng và những điều xảy ra đã xác nhận cảm giác ấy của tôi. Emma yêu Hope, nhưng cô bé cũng không  được phép chạm vào Hope.  Để bù lại con chó luôn cười bằng ánh mắt xinh đẹp của mình  mỗi khi nó ở gần chỗ  con gái tôi. .Trong ngày giáng sinh đầu tiên tôi và  Emma đi thăm người bạn gái của tôi Ruth. Trên đường cao tốc, có một chiếc xe Bus nhỏ  ở trước mặt tôi, phía sau xe có dán dòng chữ "Hãy tha thứ cho anh ta" . Nước mắt chợt trào ra và tôi phải dừng lái xe ở một bãi đậu gần đó. Là vậy sao?  đầu tiên tôi phải tha thứ cho cha mình trước khi ông ôm đứa cháu gái vào lòng sao? . Không , tôi không thể làm điều ấy. 



 Trên đường phố nơi Ruth ở , lũ trẻ con đã vẽ những tác phẩm nghệ thuật đích thực lên vỉa hè. Chim và bướm bay trên con đường nhựa màu xám, và xe ô tô và xe máy lái xe lên  những đám mây trắng.Tôi vừa đặt một chân trên vỉa hè thì nhìn thấy  trước mắt tôi một bức tranh thư pháp, vẽ bằng phấn màu tím từ " tha thứ" 
 Tôi   đã không nói  nổi nên lời. Mà  đứa trẻ nào có thể nghĩ được mà  viết  "tha thứ" trên đường? Một lần nữa, tôi đã khóc, và một giọt nước mắt rơi trên má của Emma, ​​cô  bé đón nhận nó với nụ cười thích thú.
  Tại nhà  Ruth tôi uống bốn ly cà phê để tự chấn an mình , nhưng tất nhiên là nó lại  làm cho tôi càng thêm bối rối. Mạch đập của tôi loạn xạ tăng cao độ khi trên đường lái xe về tôi nghe thấy bài hát của Paul Simon "Tôi có thể tha thứ cho anh ta?" trên đài phát thanh, và điều gì đó đã xảy ra với tôi.    Tôi quyết định, với Emma  vào đêm Giáng sinh đến thăm  cha mẹ tôi. 
  
   Tôi run lên khắp toàn thân, khi vào đêm 24 tôi bế con mình trong tấm khăn địu  đứng trước của nhà cha mẹ mình  . Tôi nhẹ nhàng gõ cửa. Vì bấm chuông sẽ gây ồn quá lớn theo tôi. Tôi không muốn  đánh thức Cha, nếu ông đã ngủ.Sau một vài giây, cánh cửa mở ra và mẹ tôi  cực kỳ ngạc nhiên  đứng trước mặt tôi. Bà chưa bao giờ nhìn thấy cháu gái của mình. Tôi đã gặp  bà lần cuối cùng trong thành phố trước đây  ba năm.

 Bà che tay trước khuôn mặt già nua và òa khóc nức nở. Tôi ôm lấy bà . Không gì có thể khiến bà bình tĩnh lại, và vì vậy chúng tôi đứng khá lâu ở cửa mà khóc,  Emma ở giữa chúng tôi, mẹ tôi không ngừng nhìn nó và  và nhẹ nhàng xoa đầu cô bé. 
 Bà dẫn tôi vào phòng ngủ. Ở đó bà đã biến thành giường bệnh cho cha tôi . Cha tôi nằm đó và thiêm thiếp ngủ . Bà vuốt nhẹ má trái của ông và nói nhẹ nhàng:  Anh yêu, anh  có một vị khách đến thăm".
  Ông mở mắt ra mà không hề kêu la  sợ hãi, ông mỉm cười dịu dàng với chúng tôi: "Ta biết rằng các con sẽ đến," ông thì thầm. "Em yêu, em có thể cho anh   một chút thời gian trò chuyện một mình với con gái  và cháu gái của anh không?"Mẹ  đi ra ngoài, và cha tôi cầm lấy bàn tay tôi, đôi mắt ông ẩm ướt rạng rỡ mỉm cười khi nhìn Emma. Cha tôi đã trở thành một con người khác. Trong ông không  còn  bóng dáng của một bạo chúa, mà  trước đây ông đã từng là, tôi cảm nhận được điều ấy rất rõ ràng. Đôi mắt ông dịu dàng. Trong khoảnh khắc khi ông nắm lấy tay tôi, tôi đã tha thứ cho ông. Tôi có thể tha thứ cho ông tất cả mọi thứ ngay lập tức và không còn vướng bận  về  những gì ông đã làm với tôi khi tôi còn trẻ.

 Ông đã kể cho tôi nghe hàng giờ về những điều mà hôm nay ông đã nhìn khác đi so với trước đây, khi ông còn là kẻ " xấu xa " như ông đã nhấn mạnh vào điều đó.. "Cuộc sống là một món quà mà chúng ta không thể lãng phí với sự tham lam và sân hận." Câu này tôi sẽ không bao giờ quên,  một điều như vậy được phát từ miệng của cha tôi, là điều hoàn toàn bất ngờ đối với tôi .

 Chúng tôi đã ở  bên nhau đêm Giáng sinh trong phòng ngủ,  và  Emma ngủ trong chiếc  nôi cũ của tôi , vật mà cha mẹ tôi  vẫn còn giữ lại. Đó là đêm Giáng sinh đẹp đẽ nhất mà tôi từng có được.  Sáng hôm sau khi chúng tôi trở về nà mình , thì mẹ tôi gọi điện đến và sau mấy phút không nói nổi thành lời bà báo rằng " Ông ấy cuối cùng đã ngủ mãi mãi. Mẹ nghĩ rằng ông đã chờ đợi được gặp các con. Ông nằm trên giường và mỉm cười khi ra đi . " 



  Khi chúng tôi về  nhà,  vừa  thổn thức tôi vừa mở món quà mà  Cha đã đưa tôi  vào đêm Giáng sinh , lấy ra từ dưới giường của mình. Ông đã giao hẹn với tôi  chỉ được phép mở nó khi tôi  đã về nhà. 
 Đó là một quyển sổ  chứa tài khoản mà cha tôi mỗi tháng gửi  2000 € vào  tiết kiệm. Trên trang bìa là nét chữ xinh đẹp của ông : "Cho  các thiên thần của tôi". Chữ "n"* thứ hai, ông đã xóa đi. Bây giờ đứng đó là : "Cho các thiên thần của tôi".



 Trên  tấm thiệp Giáng sinh, ông đã viết:"Merry Christmas, con gái tuyệt vời của ta. Hãy chấp nhận số  tiền này. Nó không phải là một sự "bồi thường" cho tội lỗi của ta, nhưng nó là một lời cảm ơn con  đã cho ta là cha của con, trời đất - ngay cả khi ta đã không thực hiện tốt  điều ấy với con.Ta yêu con  và sẽ từ trên cao bảo vệ cho con và Emma. 
 Ta ôm con,
cha của con."

Vào buổi tối, tôi cùng với Emma nằm trên giường. Tôi vừa cho con bú và cô bé nằm say sưa trong  giấc ngủ bên cạnh tôi. Mặc dù  Emma có mặt những tôi vẫn cảm thấy mình thật đơn độcvà tôi nghĩ về những năm tháng  bị mất."Cha," tôi nói vào ánh sáng mờ căn phòng ngủ của tôi, "Xin người hãy vui lòng cho con nhìn thấy một dấu  hiệu mà con có thể nhận ra được sự tồn tại tốt đẹp  và che chở của người vào lúc này. "


 Khi tôi quay sang  nhìn  Emma, con thở chầm chậm nằm bên cạnh tôi, thì cánh cửa phòng từ từ mở ra. "Hope" ngó cái đầu xinh đẹp của nó vào  và đi về phía tôi. Nó chưa bao giờ đi vào phòng ngủ ,  tôi tự hỏi có chuyện gì đã xảy ra với nó. "Hope, có chuyện gì vậy ì? Có chuyện gì xảy ra? "Tôi lo lắng hỏi.Nhưng những gì nó  đã làm sau đó là những điều  khiến tôi  kinh ngạc nhất mà tôi chưa từng có. Nó bò từ từ vào giường và nằm xuống trong một thời gian, ngay bên cạnh tôi. Sau đó, nó đặt chân của nó nhẹ nhàng trên khuôn mặt của tôi. Đầu nó ở ngay bên cạnh tôi, và mắt nó khi ấy nhìn thẳng vào mắt tôi. Trong ánh sáng yếu ớt của căn phòng tôi như  thấy đôi mắt của cha tôi trong nó. Nước mắt tôi tuôn ra không ngừng chảy thấm vào gối.Chúng tôi nằm như vậy ít nhất một tiếng đồng hồ,  trước khi nó đứng dậy và quay trở lại  nhà bếp. Sau hôm ấy nó có thêm  một chút tin tưởng và ít nhút nhát hơn, nhưng đến hôm nay vẫn không ai có thể vuốt ve nó.Tôi tin  chắc chắn rằng đó là cha tôi,  người đã đưa nó vào phòng đêm Giáng sinh, và  lấy đi sự sợ hãi và lo lắng của nó  để có thể  an ủi tôi khi ấy. Kể từ đó, tôi tin vào Thiên Chúa, và tôi biết rằng cha của tôi luôn luôn là ở bên tôi. Giáng sinh đã trở thành  một ngày lễ kỷ niệm của tình yêu và sự tha thứ với tôi .  
 Cảm ơn, cha.

Vân Anh Wendler dịch Michael "Bundy" Roth

* Tiếng Đức từ " Engeln" có nghĩa là cháu  . Từ " Engel" có nghĩa là Thiên thần . Hai từ chỉ khác nhau chữ "n" ở cuối cùng. Ở đây người Cha đã xóa chữ "n"  ở vị trí cuối cùng. 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét