Kunst Und Poesie viết bằng hai thứ tiếng Việt và Đức

Thứ Năm, 29 tháng 9, 2016

TRÁI TIM ĐÊM




Bức tường đá nở  trong không gian phớt xanh lặng lẽ, cánh cửa mùa đông xích mở, tất cả ùa vào mênh mông, pha lê định hình trên mặt lá .Những ngón tay muốt dài lạnh lẽo chạm vào  hàng cây, cánh đồng, dòng sông, bao bọc sự sống trong màu trắng tinh khôi bí ẩn, nhạt mờ màn sương dâng dao động không lời khi gió nhẹ thổi qua. Ngón tay mùa đông vươn  vào âm u  rừng  rồi tan biến trong lòng bóng tối.
 Vượt qua chập chùng đồi núi, vọng lại từ thâm u, giữa những cành cây trần trụi khẳng khiu trĩu mình dưới tuyết, tiếng hú dài đầy trắc ẩn vắt mình nối những hoang vu. Trong nó là tiếng gọi xa xôi từ ngàn đời thủ thỉ,  tiếng bước chân hoang dã , sợ hãi cùng niềm tin nguyên sơ đã bị quên lẵng từ lâu, tận hiến cháy trong bước chân vũ điệu quanh ngọn lửa , lời than thở rầm rì   trong  tiếng sáo lời ca gài trên chiếc lông chim của những gì đã qua hay những gì đang đến. Đợi chờ , tồn tại khắc giây, sắc sáng lướt nhanh căng trên sợi tơ mỏng manh vắt vẻo tưởng chừng sắp đứt bung trôi đi một tồn tại. Tất cả ẩn mình thinh lặng bí mật thầm thì trong gió.
   Một sự va chạm không định trước, tiếng rơi vỡ nhỏ thôi nhưng  âm thanh ấy loang sâu vào lòng đất tạo lên   những vòng sóng đầy ánh sáng óng vàng, đất khẽ chuyển mình  làm chao đảo của tất cả những gì tồn tại trên nó. Một bóng hình nào đó  đổ xuống từ bóng tối, quoằn quại chống chọi, nhe nanh gào rú, bấu víu mà dường như mọi âm thanh của nó đều bị nuốt chửng trong không gian. Lết tấm thân đen đúa đau đớn. Như một vốn dĩ không thực mà rất thực của kẻ thất bại, tê liệt cả hai chân nó cố lê lết ẩn mình sâu hơn vào bóng tối. Nó sợ hãi , phải rồi nó đang sợ hãi, mặc dù chính nó đã gửi thông điệp những giấc mơ của hoàng hôn và bình minh vào với màn sương . Nhưng trước sự va chạm kia , trước những gì hoàn toàn xa lạ, trước những gì vô biên và không thể nào nhìn thấy được, nó không dám hay không muốn mất đi tấm áo choàng quen thuộc, nó đã quen nương mình trong bóng tối .Nơi mênh mông thăm thẳm chẳng dạng hình, nơi nó có thể đi như không đi, sống như không sống, đắm chìm trong những tự tiếc thương, đau đớn, quen làm bạn với u ám bí hiểm. Mặc nó cố thu mình,  bóng tối cứ  nhỏ dần nhỏ dần dưới ánh  sáng lan loang từ điểm va chạm, ngàn ngàn tầng sóng bung mình ấm áp. Như những vòng quay vũ trụ  không bao giờ ngừng nghỉ , ánh sáng tràn khắp thế gian ôm cả nó vào lòng. Lòng mẹ, tình cha dịu dàng mạnh mẽ tỉnh thức từ xa xôi. Nó run rẩy trong  ẩm  ướt của hương đêm, run rẩy trong hơi ấm dịu dàng mà thiêu đốt nóng bỏng, không chịu đựng được nữa tấm áo choàng của nó nứt tung trút dồn mọi nhức nhối đớn đau lần cuối vào tiếng vọng khô khốc lạnh người. Nó trần trụi  ngơ ngác phô mình non nớt tổn thương trần trụi dưới   ánh sáng chan hòa.
Bóng tối thuộc về và trở lại là mình vốn dĩ, giữ và kết nối
Một cơn gió đi qua đặt lên nó những  nụ hôn tinh nghịch...
  Nhẹ bỗng như mây và say như gió từ thẳm sâu cội nguồn một sợi dây kết nối hai đỉnh điểm vũ trụ diệu kỳ
  Nhẹ bỗng như mây và say như gió  sinh ra trong cơ thể, bước đi trong lý trí , đợi chờ nơi sa mạc , tưởng chừng  đứng mãi với vô biên.
  Nhẹ bống như mây và say như gió  không một lớp áo quần nào có thể che đậy sự trần trụi của ta trước sự va  chạm tâm điểm của tâm hồn với một tâm hồn.
 

Trong nó là tất cả, tất cả những gì ta cần cho một cuộc viễn du miên viễn.
Bàn tay xanh nhỏ nhoi của một chiến binh vươn lên, gió, gió quanh ta

 Có một bông hồng đỏ nở thầm giữa  trái tim đêm nơi hốc cây già bên một con suối nhỏ, ánh nắng ban mai trong suốt  xuyên qua những giọt lệ ngắn dài của tuyết, sợi nắng nhân mình giăng giăng vô tư như muôn vàn tia hy vọng cháy không ngừng nghỉ, lang thang giữa ngày và đêm, tồn tại trong ánh sáng và bóng tối của người viễn du.
Vân Anh Wendler
09.07.2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét