Kunst Und Poesie viết bằng hai thứ tiếng Việt và Đức

Thứ Ba, 23 tháng 8, 2016

CHƯƠNG 1- MÙA HẠ CUỐI CÙNG- ĐẰNG SAU NHỮNG CON SÓNG..

Nơi bắt đầu của mỗi con người là quê hương. Với tôi nơi ấy có những con gió thân thương dịu dàng thổi mãi trong tâm hồn, những cơn mưa hạ mát lành, ngọt trong tan trên đầu lưỡi, hàng phượng chở che tránh cái nắng hè gắt gao, đốt cháy làn da, những cánh chuồn tôi đuổi mê say, trượt chân rơi xuống cầu ao, và những bông hoa nhỏ quyến rũ, tôi trộm hái ở vườn nhà bên cạnh. Cả những lễ hội đơn sơ , nhưng ấm áp tình người, tình xóm làng, bè bạn.
 
Sau bao nhiêu năm mà có những điều thật đặc biệt khi gặp vẫn nhắc tôi nhớ về nơi ấy , đó là mùi bỏng ngô, mùi quế, vị chát ngọt của những cánh phượng tan nơi đầu lưỡi.
Trong trái tim tôi ngày ấy thắp ngọn lửa hồng của màu phượng đỏ. Ẩn những khát khao, náo nức mong mỏi những ngày hè đến sớm, để được mẹ, cha cho phép về thăm cậu, mợ. Ở nơi ấy bờ biển trải dài chân sóng, cát mềm vồn vã ôm chân. Mợ sống với cậu bằng nghề may vá và đợi tôi về mỗi mùa phượng cháy. Tôi hay nũng nịu, đòi cậu đưa tôi ra thăm biển, chơi với tôi hết cả buổi chiều. Tôi chạy nhảy đùa vui, ca hát với biển xanh. Lăn mình trên cát, nhặt ốc nhặt sò, và cả những viên đá, con ốc hay sao biển dạt vào bờ. Biển ôm tôi vào lòng, nâng thân thể nhỏ nhoi của tôi trên từng con sóng. Trong gió nồng nàn vị mặn trên môi theo tôi cùng năm tháng.

 
Cậu vẫn bảo tôi không phải là con gái thành thị. Tôi là con gái của biển, bởi vì tôi có duyên với biển. Ngay từ lần đầu gặp biển, chưa biết bơi, mà tôi lao thẳng vào những con sóng, nước cuốn tôi vào lòng và tôi thì bị ngợp vì hớp nước mặn, ho sặc sụa ngực nhói cháy râm ran, nước mắt dàn dụa mà không bật nổi tiếng khóc ngay lập tức. Cậu hốt hoảng chạy theo lôi tôi lên bờ.
Sau lần ấy , cậu bỏ không đi chơi bóng bàn hàng chiều để dạy tôi bơi, nhưng tôi sợ lắm sau lần đầu uống quá nhiều nước biển. Sợ con sóng xô bồ mạnh mẽ cuốn tôi đi. Nên tôi không thể nào giữ mình trên con nước. Tôi cứ chìm xuống và uống nhiều thêm nước mặn của biển. Hàng tối mắt tôi cay sè và nhói đau nơi lồng ngực, tôi thôi muốn tập bơi,thôi muốn xô mình vào với sóng. Chỉ loanh quanh chơi ở trên bờ cát.

Biển ấm áp lăn tăn trong nắng chiều, đỏ au rực rỡ. Cậu ngồi bên tôi trên bờ cát mịn, ngắm ánh mặt trời đổ mình đỏ au trên mặt nước rồi lịm dần tắt ngấm trong lòng biển xanh. Không hiểu sao tôi có cảm giác biển chiều vào đêm thường trầm lặng hơn, mặn mà hơn biển của ban ngày. Rồi cậu kể tôi nghe những lời thầm thì của biển, những câu truyện truyền miệng người đời . Biển huyền diệu và thần bí với thế gian. Truyện của nhưng nàng tiên cá thiết tha yêu người trần thế, mà không thể một lần hưởng hạnh phúc trần gian ..., những cung điện nguy nga ẩn mình dưới sóng, với con tàu ngầm của Ne-mo giữ bao điều bí mật....
Những con sóng chiều thường trở nên lặng lẽ, chúng đang suy tư nhớ đến những gì... tôi không biết nhưng khi nhìn những con sóng ấy, tôi bỗng muốn mình ôm lấy biển xanh, và ít ra cũng một lần được gặp mặt những nàng tiên có giọng hát huyền diệu, với những chiếc đuôi cá lấp lánh trong suốt, sống trong lòng biển trong những cung điện nguy nga rực rỡ muôn màu. Tôi muốn như con cá nhỏ bơi trong lòng sóng và tung mình vui thú dưới mây.
Cậu bảo tôi: "ta cùng bơi nhé. Con tập lại lần nữa đi con!. "
Tôi ngập ngừng bước về phía biển. Nước dịu dàng ôm lấy chân tôi. Tôi ngả mình trên nước thả lỏng, cậu đỡ lưng tôi và khẽ đẩy tôi đi.
Cậu hỏi tôi: " Biển đang thầm thì, sóng đang nói gì, con có nghe thấy không?"
Âm thanh của biển thật lạ thường trong chiều hôm ấy, khi ánh nắng cuối cùng tắt lâu rồi trên mặt biển, và bầu trời xanh thẳm dệt kín những vì sao, thật gần, thật gần , tưởng chừng như có thể với tới được, đó là lúc tôi hết sợ biển xanh. Bên tôi là cậu và biển chở tôi trên con sóng nhẹ nhàng. Tôi nhắm mắt hòa mình từ lúc ấy, vào với những con sóng êm ả dập dìu, vào với tiếng thầm thì bí hiểm vọng lại từ thẳm sâu vẫy gọi, vào với tâm hồn non nớt mong manh của mình ngày ấy. Tôi như có cảm giác mình sẽ mãi gắn bó với sóng nước mặn mòi, và biển ôm tôi, ấm áp dịu dàng.

Cậu có thói quen cùng bạn chài đi câu đêm. Cậu rất mê câu, và thường bảo với tôi, đó là những lúc cậu thật bình an, thanh thản. mọi nỗi đau, vết thương trên người dường như chìm vào quên lãng. Vào những đêm trăng sáng, đôi khi thoảng trong gió giọng ca mê hồn quyến rũ của các nàng tiên cá. Tiếng họ quẫy mình múa vũ điệu mê cung trong ngọn sóng huyền lam.
Mợ hay mỉm cuời khi nghe cậu kể với tôi những chuyện ấy, mợ và tôi thích nghe cậu kể chuyện, và cậu là kho chuyện cổ tích lạ lùng kỳ thú, chưa lúc nào vơi .
Mùa hè năm ấy với bảng điểm rực rỡ của mình, tôi về thăm cậu mợ. Tôi luôn học cho cậu và mợ thì phải, học để không phải đi học thêm hè, và được về lại bờ biển thân thuộc ngắm ánh mắt reo vui của hai con người thân yêu ấy trao nhau. Cậu ôm tôi vào lòng và nói, cậu luôn rất tự hào về tôi. Tôi thấy mình thật sự như ngôi sao nhỏ trong ngôi nhà của cậu và mợ. Năm nào cậu cũng thưởng cho thành tích học tập của tôi, một món quà gì đó mà cậu cố công kiếm ở biển, trong những đêm đi câu mang về. Và mỗi vật thể ấy đều có 1 câu chuyện kèm theo rất thú vị. Những câu chuyện mà Màn đêm và Bình mình đã kể cho cậu nghe.
Đêm hạ năm ấy cậu đi câu, nhưng cậu cùng hai người bạn thuyền không quay trở lại bờ.


Những ngày sau đó đối với tôi thật mờ nhạt, tôi dường như không nhớ nổi điều gì đã xảy ra, chỉ biết rằng thật lâu rồi mà cậu không về, và bên một ụ đất người ta bảo tôi hãy khóc đi, cho cậu vui lòng.
Nhưng khi nghe câu ấy, tôi bật cười nhớ đến cậu vẫn hay dỗ tôi nín khóc, hay chọc cho tôi cười khi nước mắt còn rơi. Người ta bảo không được cười trước vong linh của cậu, nhưng tôi biết lắm, dưới đống đất lạnh kia, không phải là cậu, đó chỉ là 1 cái hộp không với đôi ba thứ đồ của cậu, chứ cậu của tôi, vẫn ở biển chưa về.

Những ngày sau đó, tôi lang thang chờ đợi cậu trên bờ biển, tôi không thích ở nhà khi thiếu cậu, và khi mợ luôn thu mình lặng lẽ ,mợ không cười, mắt mợ luôn đỏ hoe, mợ gầy rộc đi ốm yếu.
Mợ ôm tôi ngủ hàng đêm, nhưng đêm đêm khi tôi tỉnh giấc, tôi thấy mình nằm 1 mình trên giường, mơ hồ tôi nghe thấy tiếng mợ khóc. Khe khẽ sụt sùi gọi cậu, khắc khoải trong đêm. Bóng mợ chập chờn dưới ánh trăng đêm lạnh lẽo, ẩn hiện sau khung cửa sổ. Tôi sợ hãi nhắm mắt, cố làm như mình ngủ, và chờ đến khi mợ quay lại giường nằm ôm tôi vào lòng mà tiếng thổn thức yếu ớt nhòe nhẹt tưởng chừng như còn đó, trĩu nặng buốt tê.
Tôi thầm ước cậu về, nhất định phải về, Và tôi nhớ cậu, tôi thèm khát chỉ một lần thôi cũng được,nghe tiếng cười của cậu, cậu lại bơi với tôi, hay kể tôi nghe những câu chuyện của Biển. Tôi giận cậu, giận vô cùng vì cậu chưa bao giờ đi lâu như thế, hay cậu đã quên rồi... nơi này, còn có tôi và mợ.




Tôi không còn hát, hay cười với biển nữa. Tôi bơ vơ, lầm lỳ đứng bên bờ sóng. Sau bao ngày vô vọng đợi cậu quay trở về, giọng tôi khàn đi vì gọi cậu, nước mắt tôi khô vì không còn khóc nổi nữa. Mặt tôi nứt nẻ đau vì cái nắng rát của ngày thiêu đốt da tôi. Biển hình như đang khóc hộ tôi. Tôi quyết định tối ấy ở lại bên biển. Nói dối mợ tôi đi sang nhà bạn, để quay lại bờ biển.
Con sóng tối ấy không hiền như những con sóng chiều. Những con sóng thẫm đen lớn và cao ì ầm giận dữ. Chúng cuồng điên, dâng ngập sát những hàng dừa đang vô vọng phất những tàu lá lả theo chiều gió, đập chát chúa.
Trong tiếng thét gào, như giận hờn , như than khóc vẫn vẳng lời thầm thì huyền diệu. Cát ấm ẩm ướt dưới chân. Tôi lao mình vào biển. Những con sóng mạnh mẽ dìm tôi xuống nước, để mặc tôi chới với cố ngoi lên. Chúng xô, dìm tôi không mệt mỏi. Sóng cuốn tôi vào lòng rùi lại quăng tôi trở lại.
Đằng sau những con sóng là cậu, cậu ơi về đi, con xin cậu, đừng đi lâu thế, đừng quên con.
Tiếng tôi rơi tõm trong từng ngụm nước mặn mòi. Tôi ho sặc sụa. Cố bơi cố níu từng con sóng, Tôi gọi thất thanh, nổi lên chìm xuống theo lòng con sóng huyền lam sâu thẳm, lạnh lẽo. Tôi kiệt sức, nghẹn từng hơi thở. Cánh tay mỏi nhừ, tôi điên cuồng quẫy đạp , chới với trong làn nước lạnh, đau đớn, rẩy run, kiệt sức, rã rời.
Tôi không còn cảm giác của chân, kể cả những ngón tay, cánh tay cũng đờ đẫn. Tôi lả mình đi chìm vào cùng sóng, mặc chúng thét gào tung , nhấn xác thân.
Quanh tôi bỗng tĩnh lặng lạ lùng, không còn những con sóng lớn quăng quật tôi, không còn những tiếng gầm rú thét gào, chỉ lặng thinh an bình một màu xanh thẫm, và xa xa là ánh sáng lạ kỳ, lại gần tôi là cậu cuả tôi, tôi muốn khóc thật to mà không thể nào bật lên thành lời, tất cả lặng thinh, yên ả lạ lùng, như một cảm giác của sự bình yên, chỉ vậy thôi, tận thẳm sâu tâm hồn sự bình yên tỏa sáng.
Cậu ôm tôi vào lòng như người vẫn hay làm với tôi, hôn lên trán tôi, tay cậu lau những giọt lệ đang lăn từ khóe mắt tôi. Người mỉm cười ấm áp lạ thường, tôi không thấy đau đớn nữa, không thấy buồn, không thấy cô đơn. Chỉ thấy thật bình yên. Tôi muốn đi cùng cậu, nhưng cậu lắc đầu đẩy tôi quay lại với biển. Mặc tôi cuống quít muốn níu kéo những khoảnh khắc ấy dài hơn nữa. Tôi òa khóc, và đó cũng là lúc vị mặn chát của nước làm tôi sặc sụa. Ai đó kéo tôi lôi tôi quay lại với bờ.

...

Con tỉnh rồi. Mợ ôm tôi nức nở. Con đừng đi nhé, ở lại với mợ. Con đừng làm trò dại dột ấy nữa.
Không, con không muốn đi đâu, con chỉ muốn gọi cậu trở về, Tôi muốn nói với mợ như vậy, lời thều thào trong tiếng nấc của mợ tôi.

...

Sau đó không lâu, mợ đã cùng tôi quay lại thành phố. Từ biệt bờ biển xa xôi ấy. Nhưng với tôi, mỗi lần ra với biển, là lại như một lần tôi được gặp lại người thân. Đôi khi giữa đất liền tôi vẫn nghe thấy tiếng sóng da diết, thầm thì vọng lại. Đằng sau những con sóng là cậu của tôi, với thế giới thần tiên và những câu chuyện cổ.

09.05.2013
Tường Vi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét