Kunst Und Poesie viết bằng hai thứ tiếng Việt và Đức

Thứ Ba, 10 tháng 1, 2017

Lặn thật sâu và bơi thật xa ...


  Tuyết phủ  trắng mênh mông  trong hương thơm nhẹ nhàng của  nắng đông hiếm hoi. Mùa  bước vào  tận cùng của băng  và  gió lạnh, khiến  lòng người chợt  bâng khuâng kiếm tìm  gì trong sương mai  tinh khiết.




   Được sinh ra trên thế gian và được sống những khoảnh khắc này có lẽ là hân hạnh lớn của kiếp làm người. Khi chúng ta trao cho nhau những lời nói , hành động xuất phát từ trái tim cũng là một ân tình  được sống,  bởi vì đó là  nơi hạnh phúc và tình yêu thương chạm gặp  linh hồn người. Nhưng đó cũng là nơi mỏng manh như hơi thở trong tấm màn tơ vũ,  dễ tổn thương và dễ đánh thức những sợ hãi trong ta biết bao. Những sợ hãi không tên, không dạng hình bật ra từ thẳm sâu tiềm thức,  là những bức tường lớn nhất ngăn cản ta đến với chính bản thân mình, đến với yêu thương không điều kiện, đến với sự tự do sinh tồn trên thế gian này.

  Nhiều khi  đó không phải là nỗi  sợ hãi  khi ta mất đi một ai đó, hay mất đi tình yêu nào đó, mà cội nguồn của sợ hãi lại xuất phát từ suy nghĩ  sợ hãi " ta không xứng với tình yêu thương ấy, không xứng đáng để được đón nhận điều tuyệt diệu ấy". Khi một  người  nói rằng thế giới này thật hiếm có những điều mà ta có thể vui về nó, thì rất có thể đằng sau câu nói ấy nhiều khi lại là  cảm xúc gượng nghịu xấu hổ, vì  trên sự thật  họ có cuộc sống tốt , thậm chí tốt đẹp hơn những thời điểm trước đó nhiều, nhưng tất cả họ không ai dám cho phép mình tự do cảm nhận những niềm vui cuộc sống này mang lại.


 Niềm đau của thế gian này không do thế gian này mang lại, mà niềm đau ấy do chính chúng ta con người tạo ra, cho bản thân mình và cho nhau. Nếu ai ai cũng đòi hỏi một  thế gian thay đổi theo điều  mình cho là tốt , hay  người này,  người kia phải thay đổi theo ý mình thì thế gian này sẽ ra sao? Có phải không vào thời khắc ấy trong chính chúng ta đang nuôi dưỡng một dòng cảm xúc " cho rằng quanh chúng ta thế gian này thật tồi tệ " và chúng ta làm cho dòng cảm xúc ấy lớn mạnh lên trong ta bởi những suy nghĩ ấy của mình . Và cũng vào thời khắc ấy chúng ta đánh mất đi khoảnh khắc sống  hiện tại của mình, thời điểm cảm nhận cuộc sống ở đây , lúc này  của chính mình ?.
 Hãy kiểm tra lại những quyết định  " KHÔNG" của bản thânvới tất cả những gì xung quanh bạn, nơi làm việc, gia đình, bạn bè... Tất cả những gì quanh ta đang như là nó phải phải là như vậy, nếu chúng ta vẫn mãi từ chối nó, không biết đón nhận nó, thì đó cũng đồng thời  có nghĩa là chúng ta cũng sẽ chẳng thể nào thay đổi hay làm  gì mới được nữa.
 Chứng ta chỉ có thể đổi thay khi  ta biết đón nhận cuộc sống, cảm ơn cuộc sống và lắng nghe được tiếng nói, ngôn từ của trái tim mình. Đừng tìm kiếm nữa trong những suy nghĩ ,  những so đo tính toán không ngừng nghỉ nơi  trí não. Hãy lắng nghe  tiếng nói của trái tim , những ngôn từ chảy như dòng suối nhỏ, nhẹ bỗng như mây, và thoảng qua như hơi thở, lay động tâm hồn tỉnh thức một mùa xuân trong đó, khi những nụ chồi của trái tim lại  lần nữa mỉm cười tin tưởng và đón nhận chào cuộc sống.


Như chớp sao băng lao mình thẳm sâu lòng biển cả
Lặn thật sâu và bơi thật xa cùng con sóng mặt trời
Lặn thật sâu và bơi thật xa trong tiếng hát  lòng người
Nơi con sóng tự do tung mình
tâm điểm của trái tim
thôi không còn sợ hãi
thôi chẳng những so đo
chỉ có tự do
trên một bầu trời 
yêu thương
tồn tại
người chiến binh
ánh sáng

10.01.2017
Vân Anh Wendler


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét