” Đừng bao giờ để mình bị gục ngã rồi tan biến , hãy nghịch ngợm và hoang dã và tuyệt vời ” Astrid Lingren
Tâm hồn của đứa trẻ nhỏ tung tăng ca hát trên con đường , yêu thương và hờn dỗi , nghịch ngợm và hoang dã , đón nhận tất cả, nghe thấy tất cả, vô tư …
Tâm hồn của mỗi chúng ta đều có thể nghe được rất nhiều điều mà tâm trí ta không còn nhận thấy. Những thời điểm mà ta cảm thấy cuộc sống thật dễ chịu đó chính là những lúc tâm hồn ta tìm được sự cân bằng, nó dạt dào đón nhận . Nhưng cũng không ít khi tâm trí ta đầy ắp những sợ hãi, và chúng ta đánh mất sự cân bằng ấy trong bản thân mình.
Em muốn đi cùng anh đến cuối chân trời
dù mây xám ngoài kia có thể thành cơn bão
Sẽ nhẹ hơn nhiều khi từ vòm ngực anh con sóng
thầm thì dội về ấm áp thở yêu thương
Một mùa Giáng sinh mới lại bắt đầu. Hương quế, hương hoa hồi lẩn khuất từng góc phố. Mùi bánh nướng len ra qua những khung cửa sổ, khắp nơi trên mọi con đường ánh nến, ánh đèn lấp lánh muôn màu, hòa đồng cùng những bản nhạc du dương vui vẻ đón chào ngày lễ Thánh. Cảm xúc bâng quơ ngọt ngào ấm áp giữa từng cơn gió lạnh.
Trời tháng mười hai âm u ghi xám , đó đây một vài tia nắng nhỏ kiên cường vẫn dịu dàng len lỏi, chiếu sáng đó đây. Có lẽ chúng đang dành toàn bộ sức mạnh của mình để đến với những trái tim khát khao tìm về với yêu thương.
Tuyết lại bắt đầu rơi, xốp mềm huyền ảo trong hừng đông nhạt mờ. Có một truyền thuyết kể rằng hoa tuyết trắng chính là những giọt nước mắt từ trái tim mây biến đổi thành. Những giọt nước mắt chân thành của người thương gửi cho người thương , có thể khiến những giận hờn, đau đớn mãi ra đi, biến đổi và tái tạo thành những yêu thương. Giọt nước mắt tháng mười hai gột rửa linh hồn trước những biệt ly, sưởi ấm hơi thở sự sống của những cách biệt nghìn trùng trong những nghìn trùng, Mây mang ảo ảnh của hư vô và hiện tại, giữa mênh mông của biển, trắng màu trên những cánh bướm bay đi, đi mãi vào thẳm sâu vô tận.
Cuộc sống của mỗi người chúng ta không phải là một bãi đậu xe bất kỳ nào đó như ta tưởng . Mà chúng chính là hành trình luôn tăng trưởng và tiếp tục, đón nhận cái mới và chuyển hóa cái cũ không ngừng nghỉ. Và trái tim luôn mở rộng thêm cho những Yêu thương bước vào. Những người mang theo quá nhiều hờn giận hoặc chấp niệm , từ chối bước tiếp . Từ họ sẽ sản sinh sự cơ cứng và đau đớn cho bản thân...
Bạn là một du khách trên trái đất. Tất cả chúng ta đang du hành trên vùng đất của nhiều sự đen tối và của vô thức, để chuyển hóa mình từ vai trò nạn nhân chuyển sang ánh sáng và sáng tạo. Từ trong sự nhận thức ngày càng nhiều và nhiều hơn nữa về bản năng tự nhiên của mình và cùng bản năng ấy đến với tình yêu thương
Một dũng sĩ vĩ đại Samurai đi thăm một tu sĩ. „Tu sĩ ,“ ông ta nói với thói quen quyền lực và đòi hỏi sự phục tùng ngay lập tức của người khác „hãy dạy cho tôi về thiên đàng và địa ngục!“.
Người tu sĩ ngước nhìn người dũng sĩ hùng mạnh và nói với vẻ coi thường: “ dạy ngài về thiên đàng và địa ngục ư?Tôi không thể dạy điều gì cho ngài được. Ngài là người xấu . Ngài bốc mùi. Lưỡi kiếm của ngài han rỉ. Ngài là một sự xấu hổ và nhục nhã cho tầng lớp của các Samurai. Hãy đi khuất mắt tôi. Tôi không thể chịu được ngài thêm nữa.
„Dũng sĩ Samurai rất tức giận. Ông run rẩy, và đỏ mặt, nổi cơn thịnh nộ, không nói nổi nên lời v. Ông rút gươm vung lên không định giết tu sĩ.
Holz und faber
zerfallen im Dunkelheit
Spuren die Zeit
ist unsichtbar
Hände der Sehnsucht
die im Dunkel verbogen
Wörten der nie Auspricht
sucht Schutz die Finsternis durchstreifen
Wenn zwei Liebende wirklich offen miteinander sind, wenn sie keine Angst voreinander haben oder davor, dass sich der andere gekränkt oder verletzt fühlt, wenn sie nichts voreinander verstecken müssen, dann entsteht Intimität.
Những điệu nhạc rộn vang náo nức, ùa vào lòng người, ùa vào tiềm thức , cuốn hồn quay lại với hoang dã, nguyên sơ. Đánh thức niềm vui, nỗi buồn. Trộn lẫn vào nhau rồi rung từng sợi dây thần kinh đang căng ra trong trí não, mặc hồn chới với ảo ảnh níu kéo mình lại với thế trần. Quanh ta chỉ còn là nhạc, là hơi thở, khi gấp gáp khi mơ hồ, là dòng âm thanh, huyễn hoặc, rạo rực, nóng bỏng, cuồng điên, đê mê, hỗn loạn…háo hức chiếm lĩnh khoảnh khắc, phút giây nào đó giữa những… rất đời.
LIEBESBRIEF VON GOTT AN DICH- LÁ THƯ YÊU THƯƠNG CỦA NGƯỜI GỬI TỚI BẠN.
Lá thư yêu thương của Người gửi tới bạn. Con của ta ( 1 Johannes 3,1) Ta rất hiểu con ngay cả khi con không biết ta là ai (Psalm 139,1) Ta biết khi nào con trở dậy hay đi ngủ. Ta biết cả khi nào con suy nghĩ gì ( Psalm 139,2) Ta quen tất cả mọi nẻo đường của con (Psalm 139,3) Ta đếm từng sợi tóc của con ( Matthäus 10,30 ) Ta đã tạo lên con như chnhs là ta vậy (Genesis 1,27) Ta dạy con từ thủa mới lọt lòng (Psalm 139,13) Ta muốn có con và đề cử con từ trước khi con là bào thai (Jeremia 1,4) Con không phải là một tai nạn hay lầm lỡ ( Palm 139,15) Cả cuộc đời con đã được ta định trước (Psalm 139,16) Khi nào và ở đâu được sinh ra , con sẽ sống như thế nào (Apostelgeschickte 17,26) Ta đã xây dựng một hành trình cho con với đầy hy vọng như có thể (Jeremia 29,11) Hãy tin tưởng vào ta thì khi ấy ta sẽ mở hành trình hàn gắn bình an và hy vọng có thể cùng con cất cánh (Psalm 37,5)
Nương cái ngộ sâu thẳm lòng đại dương dang rộng mình bay như hơi thở của gió đang vào và ra tất cả là một tất cả trong tôi tất cả trong bạn tất cả trong tất cả tỉnh thức nhưng lại dễ dàng và thật nhanh đổ vỡ chỉ để lại thêm một lần, rồi một lần nữa nảy nở và sáng tạo, từ trong ta trong cái không – khoảng trống dựng ngôi nhà cho hơi thở của gió nơi sự diệu kỳ của ánh sáng bung mình … làm một mùa xuân
Vân Anh
Erkenntnisse, tief wie der Ozean weit schwingt die Luft, die ich ein – und ausatme Alles ist eins alles ist meins
Những chuyến xe đi qua trái tim con đường
tiếng động thở trong lá phổi của nó
mọc lên những thân cây
mặt trời tháng tư hạ cánh
trên màu xanh của cành và lá
thời gian chờ đợi không gian nơi ngả rẽ
đường chỉ kéo dài bất tận
phận mệnh của kẻ lữ hành
nơi hắn rơi tự do trong trái tim
con đường vô danh
như chiếc lá mùa thu
Có khi nào bạn tự hỏi mình bạn là ai? Trong đầu chúng ta thường có rất nhiều những suy nghĩ về mình, nhưng bản thân bạn là ai lại không phải là những dòng suy nghĩ đang hoạt động trong đầu bạn. Nó chính là sự đòi hỏi tồn tại trong bạn . Đó có phải là tất cả những gì có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn ? Bạn có thể thuyết minh rất giỏi về tầm quan trọng và ý nghĩa cuộc đời mình như thế nào, hay thậm chí có thể tin tưởng chắc chắn vào điều ấy. Ví dụ như bạn có thể nói rằng điều quan trọng và ý nghĩa sống đối với bạn là sự bình lặng thanh thản hay bạn có một tâm hồn bất diệt. Nhưng khi sự cố nào đó trong cuộc đời bạn bắt đầu xảy ra, bạn bị lừa, hay mất cắp hay thậm chí tệ hơn thế rất nhiều, khi gia đình bạn bị tan vỡ,… tất cả những điều ấy sẽ khiến bạn mất thăng bằng và bạn sẽ đánh mất sự thanh thản bình lặng, còn sự bất diệt của linh hồn sẽ chẳng ai nhớ đến nữa . Vậy là phản ứng và hành động của bạn trong thời điểm thực tế khi ấy mang lại tầm quan trọng và ý nghĩa cho cuộc đời bạn. Có khi nào bạn tự đặt câu hỏi này cho mình : – điều gì đã khiến tôi bị kích động? – điều gì đã khiến tôi nổi khùng? Đó nhiều khi lại là những điều nhỏ nhặt. Mà những điều nhỏ nhặt ấy lại có thể có áp lực lớn bất ngờ đối với bạn. Chúng có thể kích động bạn đến mực biến ý nghĩa cuộc sống của bạn cũng trở nên nhỏ nhặt như chúng. Nó nằm trong vô ý thức , và những điều nhỏ nhặt điều khiển cuộc đời bạn. Nhưng suy cho cùng thì tất cả mọi điều nhỏ nhặt này đều thoái hóa và tàn lụi với thời gian. Và chúng ta đánh mất sự yên bình của mình vì chúng. Khi đó giá trị của bản thân ta cũng chỉ như chúng ( nhỏ nhặt) Bạn có biết điều gì đã xảy ra những khi ấy? khi sự bình an trong tâm không còn tầm quan trọng và sự bất tử của linh hồn cũng không có mặt. Khi ấy cá nhân cái tôi trong bạn hiện hữu. Cái tôi bằng da bằng thịt . Bạn giận mình vì bạn đã không thành công , hay ai đó không tôn trọng bạn , chạm vào tự tôn của bạn… Chính lúc ấy bạn có thể nhìn thấy mình, nhận ra mình là ai… Nhưng những khi ấy nếu bình yên thật sự ở trong tâm bạn thì bạn sẽ đủ tỉnh táo và bình tĩnh để nhìn xuyên thấu những trắc trở trong cuộc đời mình. Bạn sẽ không còn phản ứng mù quáng mà sẽ chấp nhận được tình huống, sẽ hòa mình vào cùng hoàn cảnh mà không tách mình ra khỏi hoàn cảnh . Khi ấy bạn sẽ đủ trí tuệ tỉnh táo và có được những hành động chính xác cần thiết. Đó không phải là sự ích kỷ nhỏ nhoi nào đó . Những hành động của bạn lúc này sẽ sáng tạo và sáng suốt, không biến một hoàn cảnh hay con người nào thành kẻ thù của mình khi ấy. Thế gian này sẽ luôn luôn có những trường hợp hay hoàn cảnh bắt buộc bạn phải đứng đối diện với nó, khiến bạn nhìn thấy mình một cách rõ ràng chứ không phải những hình ảnh bạn tự xây dựng lên cho bản thân mình. Chúng như những phản ứng của bạn trong tình huống hay với con người, tùy theo mức độ có nhiều hay ít ecoismus ( sự tự kỷ) trong bạn, chúng sẽ chỉ ra những hiểu biết ở mức độ nào của bạn về chính bản thân mình.
Tùy vào mức độ ecoismus trong bạn, bạn cũng sẽ nhìn vào người khác như thế . Cái nhìn của bạn chỉ ở trong phạm vi hiểu biết của bạn về mình. Bạn sẽ phán xét hay đặt họ vào tâm điểm phản ứng của bạn. Cái lỗi của họ mà bạn nhận ra sẽ biến thành bản sắc ( identität) Khi bạn không nhìn xuyên thấu sự ích kỷ của người khác, mà vô thức nhìn vào sự ích kỷ của người khác thì bạn sẽ vô tình khuyến khích sự ích kỷ trong mình, vì lúc ấy cái ích kỷ trong bạn đang nhìn vào sự ích kỷ của người kia. Nhiều người chỉ nhận ra sự ích kỷ của mình qua phản ứng của người khác .
Cuộc sống có phải là tiếng nấc trong ngôi nhà hôm xưa Cuộc sống có phải là bóng tối vừa đổ xuống sau chiều Cuộc sống có phải một cuốn phim hãi hùng nhiều dối trá Cuộc sống có là dòng suy nghĩ tuôn tuôn trôi không ngừng
Từ trước đến nay, một cách công khai, trên sách báo cũng như trên các diễn đàn, hình như ai cũng nói người Việt…đáng yêu. Đó cũng là nhan đề cuốn sách do Doãn Quốc Sỹ viết và xuất bản tại Sài Gòn trước năm 1975. Xuất phát từ một lập trường và động cơ chính trị hoàn toàn ngược lại với Doãn Quốc Sỹ, Vũ Hạnh, giả danh một người Ý (Pazzi), cũng vội vã viết cuốn “Người Việt cao quý”, trong đó, nội dung chính của khái niệm “cao quý” cũng là…sự đáng yêu.
Hôm nay tôi đã đứng trong ngôi nhà của bạn rất lâu Lặng lẽ ngắm những bức hình đang dần nhạt màu, trong âm thanh bản nhạc buồn xoáy vào nỗi nhớ từng cung bậc kiếm tìm tiếng cười mái tóc mềm xõa vai màu tím chiều bạn mến và cả những chiếc vòng đung đưa hôm nào rực rỡ. chiếc Jeep bụi mù vô tư lăn trên con đường về sa mạc
Đôi khi tôi ngồi trong phòng vẽ của mình chẳng để làm gì chỉ để lắng nghe bản nhạc nào đó, và ngẫm nghĩ đôi chút về nó. Chỉ đơn giản thế thôi, nhưng những khoảnh khắc ấy quí báu đối với tôi thật nhiều. Tôi quay lại với riêng tôi, là mình trong mọi điều chạm đến.
Những khi ấy bầu không khí quanh tôi luôn mang một dáng hình của một bình minh, ánh sáng như dịu dàng hơn, những con gió vô hình bảy sắc chuyển động trong tầng âm sâu sắc lặng thầm. Trong tôi là những khoảng trống mênh mông không bến bờ , chúng tôi cúi mình chào nhau để lại rồi loãng tan trong màn sương lấp lánh nhạt mờ …
Người có nhìn thấy không … những vọng niệm trên đuôi vệt sao trời vừa bay qua để lại , khi những giấc mơ đang chơi chốn tìm ẩn nấp trong từng nhịp đập dải Thiên Hà đêm sa mạc.
Người có nghe thấy không… da diết một tình yêu thân thương đong đưa trên võng gió, nơi thung sâu lách luồn đùa cùng vách mạch thành cũ, chiếc lá buông thảnh thơi phiêu lãng. Người có cảm thấy không … niềm đau , tiếng rên rỉ ầm ì từ sâu lòng đất của những con sông, những cánh rừng xưa đã chết từ lâu vẫn không ngừng rung âm sóng. Phơi khuôn mặt trần khô nứt nẻ đợi chờ giọt nước hồi sinh.
Người ta không thể tự có được sự tự tin, mà người ta phải phấn đấu cho sự sở hữu nó.
(Nathaniel Branden)
Thường thì chúng ta hay làm suy yếu sự tự tin của chình mình, mà chúng ta không hề nhận thức được điều này . Nhưng tất nhiên trong mỗi một người đều khác nhau. Trong một số thì mọi cảm xúc của họ rất mạnh mẽ, nhưng ở một số người khác thì lại không quá nhiều.
Trong bài viết ngày hôm nay chúng tôi tiết lộ về những gì bạn nên làm theo thói quen để tránh sự phá hủy niềm tự tin vào bản thân mình. Hãy nhớ rằng đây là một điều rất quan trọng nếu bạn muốn có một cuộc sống hạnh phúc và toại nguyện.
Đỏ
như cơn cuồng phong trong mắt bão
gào và xé toang màn xám
như một kẻ điên không cần biết lạnh hay nóng
trần trụi
hướng về vô định – đi
như một trái tim không hề biết sợ
đập và cháy
điên… điên… điên …
vô tư
dưới ánh mặt trời
khóc – cười
là thế!
Tên thật của mẹ Teresa người sáng lập giới bổn tôn giáo Albania–Ấn Độ là Agnes Gonxha Bojaxhiu. 1975 bà đã được trao giải Nobel Hòa bình. Bà đã cũng nhận giải thưởng người đại diện cho những ” người không có gì, đói rách, tê liệt, mù lòa vàngười nghèo, cũng như cho tất cả những người đang bị lưu vong“.
Mẹ Teresa đã từ chối tổ chức bữa tiệc tại lễ trao giải và chuyển số tiền đã dự định là 12,000.00 DM ấy nộp vào tài khoảntôn giáo, bằng cách ấy bà đã giúp cho 15.000 người có một bữa ăn nóng.
Để có thể chạm vào linh hồn, chúng ta cần sự im lặng. Khi ngôn ngữ, không mang lại ánh sáng, nó sẽ làm bóng tối lớn lên. mẹ Teresa
Anh có phải là người ấy? Xuyên qua mọi tầng thời gian, người đã đến Để hàn gắn vết thương trong em và dẫn em về nơi mặt trời mọc Đi cùng em chặng đường này, đến khi thời gian không tồn tại
Anh có phải là người ấy? Người lấp lánh trong đêm như muôn vàn đom đóm sáng Vĩnh viễn trên bầu trời đêm Với đôi mắt của bình minh nhìn thẳng vào mình
Anh có phải là người ấy? Người cùng em chia sẻ cuộc sống này Người cùng em lặn sâu trong lòng biển cả
Con sóng dưới nắng chiều không tung mình bạc trắng như những khi nắng sớm.
Con sóng dưới nắng chiều ấm áp hơn dịu dàng lạ lùng trong cuồng vũ. Dường như chúng không còn điều gì hối tiếc nên tung hết mình, sóng sánh ngọt nồng như mật ong trên bờ môi hạ. Trảng cát vồng mình mềm mịn dưới sắc màu mãnh liệt của hoàng hôn duỗi dài tới tận chân trời, trong vọng âm của sóng của gió. Cát khe khẽ lún dưới gót chân nhỏ nhắn, xoay mình tinh nghịch đặt bước phiêu du. Dường như cái lạnh bốc hơi tháng mười hai chẳng còn chạm vào và với tới được hồn người đang nhún nhảy bước đi. Nàng đang chào tiếng sóng, tiếng gió , cùng hơi thở trầm mặc bí hiểm từ lòng biển cả.
bệch trắng những con người và những cuộc đời vượt sóng va đập dập vùi đúng sai tê cứng biết nỗi đau đi đâu ?, về đâu? lạc lõng thế gian một tâm hồn những ước mơ trần mình không ngủ cơn đau lên cơn say như tỉnh như mê kiệt sức giấu mình trong ký ức
Hầu hết mọi người đều biết tôi, nhưng trên thực tế không ai biết câu chuyện thật sự của tôi. Khi tôi ba tuổi người cha của chúng tôi đã rời bỏ chúng tôi. Tôi đã học ở 3 trường trung học khác nhau và chiến đấu với triệu chứng đọc và viết bị yếu và rối, triệu chứng này đã là một thử thách lớn trong suốt thời kỳ đi học đối với tôi. Cuối cùng thì tôi đã rời trường học không có một mảnh bằng. Năm tôi 23 tuổi người bạn thân nhất của tôi River Phoenix đã qua đời khi dùng thuốc quá liều. . Năm 1998 tôi quen Jennifer Syme. Chúng tôi đã yêu nhau ngay lập tức và năm 1999 cô ấy đã có thai đứa con gái đầu lòng của chúng tôi. Đúa bé đã chết khi nó vừa 8 tháng. Chúng tôi đã suy sụp hoàn toàn và nỗi buồn về sự mất mát này đã dẫn đến sự tan vỡ hạnh phúc của hai chúng tôi. Mười tám tháng sau Jennifer đã chết trong 1 vụ tai nạn ô tô. Từ đó tôi trốn tránh tất cả mọi quan hệ có chiều sâu và tôi cũng không còn muốn có con nữa. . Em gái nhỏ của tôi mắc chứng bệnh bạch cầu . Hôm nay cô ấy đã khỏi bệnh và tôi ủng hộ 70% số tiền lương của tôi từ bộ phim Matrix cho cho bệnh viện chuyên điều trị bạch cầu.
mit meinem Herzen verband… – sự kết nối của trái tim…- Öl auf Leinwand- 2015
Khi tôi bắt đầu biết yêu bản thân mình … Là khi tôi hiểu rằng trong mọi thời điểm và trong mọi tình huống luôn là thời điểm ấy và cũng chính là nơi ấy và rằng mọi thứ xảy ra, đều đúng là như thế là vậy – từ đó tôi tìm được bình an. Hôm nay tôi biết: Nó được gọi là SỰ TỰ TIN
„Hạnh phúc là mối đe dọa, còn khổ đau là an toàn – an toàn đối với bản ngã. Bản ngã chỉ có thể tồn tại trong đau khổ và nhờ đau khổ. Bản ngã là một ốc đảo được bao quanh bởi địa ngục; hạnh phúc là một mối đe dọa đối với bản ngã, đối với chính sự tồn tại của bản ngã. Hạnh phúc hiện lên như mặt trời mọc và bản ngã tan biến, bốc hơi như một giọt sương trên lá cỏ. „Hạnh phúc là cái chết của bản ngã. Nếu bạn muốn ở lại tách rời với tồn tại như đa số mọi người đang cố gắng làm, bạn sẽ sợ hạnh phúc và niềm vui.
TA NHẤT QUYẾT KHÔNG TẶNG CHO CÁC NGƯỜI MÓN QUÀ CỦA LÒNG THÙ HẬN
Các người muốn ta run sợ. Đêm thứ sáu, các người đã tước đi sinh mạng của một con người tuyệt vời, nguồn yêu thương của đời ta, người mẹ của con trai ta, nhưng các người đừng hòng nhận nơi ta sự thù ghét.
Ta không biết các người là ai, và cũng không muốn biết. Các người là những linh hồn khô chết. Nếu vì Chúa, đấng Chúa trời đã tạo dựng hình ảnh của mình trong mỗi con người, vì Chúa mà các người đã nhẫn tâm giết chóc một cách mù quáng, thì mỗi viên đạn trong thi thể vợ ta sẽ là một vết thương rỉ máu trong trái tim của Ngài.
Tôi thích chạy trên thảm lá của mùa thu, và thường cười lớn reo vui phá vỡ bầu không gian tĩnh lặng quanh mình. Hồn tôi đang có mặt trong tiếng những chiếc lá khô tưng bừng xào xạc dưới chân. Hay đang lặng lẽ đứng dưới những vòm cây cổ thụ vạm vỡ hít thật sâu hương rừng và chờ đợi, chờ đợi tiếng lao xao rung cành vít lá từ trên cao rất xa dội về, rồi bất chợt hiện đến quanh ta nhanh trong chớp mắt , tầng tầng lá lá rơi lấp lánh dưới ánh mặt trời
Òa…. Ta líu ríu sung sướng cười vang , xoay tròn trong lá… trong nắng…trong gió….trong muôn vàn màu sắc…. ùa về… trong thu… Thu ở trong ta mà ta cũng ở trong thu
Lá vương trên tóc, còn ta thì đang lạc vào một nơi thần diệu nơi những cánh bướm tự do, cả ngày lượn bay không mệt mỏi, hương của lá ngọt dịu thơm nhưng không mềm mại như hương hoa hồng hay hương cỏ. Hương của lá thẳm sâu tinh khiết thanh thản lan khắp rừng cây, và trên từng centimets thân thể ta.
Một điều gì đó thật gền gũi thân thương hiện về trong ta ấm áp dịu dàng và thuần khiết. Tầng sâu tiếng trống tiếng chiêng trầm ấm vọng lại,
thân cây già thầm thì hòa trong tiếng nước suối xa xa tuôn chảy hào hùng trong bản giao hưởng hoàn vũ từ lòng đất mẹ . Trong từng vòng ôm vũ trụ của cha.
Trong ấy chợt cũng thoảng qua cả những nỗi buồn, niềm đau của bạn, của tôi chúng đang hiện về trong chiều thu nắng Nhưng bạn ơi!
Bạn đừng chờ đợi những người xung quanh yêu mến bạn khi bạn đi theo con đường của trái tim mình mách bảo, đừng chờ đợi gì và cũng chẳng nên mong đợi gì . Khi bạn càng cố gắng làm theo ý người khác, mà không lắng nghe tiếng nói trái tim của mình, thì thất vọng của bạn sẽ ngày càng lớn hơn và nó sẽ làm cho bạn đau khổ.
Những chiến binh có thể đi xuyên bóng tối họ có thể chuyển hoá thành vô hình để gió mùa đẩy đi xa như những mầm hạt ẩn nhẫn giấu kín một ý chí một giấc mơ
Người chiến binh của ánh sáng yêu thương mọi người. Người luôn tập luyện cho mình niềm tin vào chính bản thân mình và vào mọi người. Ngay kể cả khi chính những con người ấy làm cho anh thất vọng. Vì anh biết rằng trong mỗi con người đều có những tia lửa thần thánh, ngọn lửa THiên tính mà anh đã phát hiện ra nó trong chính bản thân mình. Một chiến binh của ánh sáng phán xét người không phải bởi vẻ bên ngoài của họ, mà anh luôn tìm các tia lửa của Thượng Đế trong mỗi con người họ. Người chiến binh của ánh sáng trưởng thành trong nhiệm vụ của mình. Anh luôn sẵn sàng đối mặt với nhiệm vụ của cuộc sống . Anh đi vào chính bản thân mình, để tìm giải pháp sau đó mới bắt đầu hành động. Những hành động của anh là đại diện cho bản chất của một người chiến binh ánh sáng . Anh thích trao đổi thông tin với mọi người – nhưng anh biết, chỉ với hành động anh mới có thể xoay chuyển được mọi việc.
Người chiến binh ánh sáng dành thời gian để nhìn vào chính bản thân mình Anh bước vào thinh lặng, chìm sâu trong thiền định và tiếp xúc với Thượng Đế, nơi Người ở trong anh. Anh làm điều này ngay cả khi đối với anh không hề dễ dàng, anh tìm mọi cách để giữ vững và duy trì sự liên kết này. Người chiến binh của ánh sáng để cho trái tim mình dẫn đường. Anh không quan tâm chuyện những người xung quanh anh nghĩ gì về mình – hay họ nói những gì sau lưng anh. Vì anh biết , đằng sau mỗi lời nói ấy ẩn nỗi sợ hãi – sự sợ hãi trước ánh sáng . Bởi vì ánh sáng không bao giờ để bị lừa đảo. Người chiến binh của ánh sáng sử dụng ngôn ngữ sáng suốt. Bởi vì anh biết, tất cả, mọi điều anh nói ra, người đầu tiên nghe chính là bản thân mình. Vì vậy anh chỉ nói những lời nói yêu đời và ngôn ngữ của Tình Yêu Thương và lòng Can Đảm .
Người chiến binh của ánh sáng làm mọi điều để đánh thức ánh sáng trong người khác. Đó là lý do tại sao anh lại ở đây. Và mặc dù luôn có nhiều việc quan trọng, nhưng anh vẫn không bao giờ ngừng tin vào mọi người và nhắc nhở họ nhớ đến Thiên tính của chính bản thân họ.
Người chiến binh của ánh sáng mắc những sai lầm. Bởi vì anh cũng chỉ là một con người . Nhưng anh hiểu, biết được từ những sai lầm của mình – hay tự hỏi bản thân: Mình có thể học được những gì tích cực từ bài học này ?” và anh học điều ấy.
Người chiến binh của ánh sáng mang bản tính khiêm tốn. Anh ta biết rằng kiến thức của mình còn hạn chế – và rằng vẫn còn có nhiều thứ phải học. Người chiến binh của ánh sáng không cần phải giả vờ là mình biết tất cả mọi thứ. Anh luôn cố gắng tìm hiểu để học tất cả mọi thứ.
Người chiến binh của ánh sáng yêu thích những nụ cười – bởi vì anh biết rằng tiếng cười là biểu hiện thiêng liêng của niềm vui. Anh cười nhiều như anh có thể – và thường thường là cười về chính bản thân mình.
Người chiến binh của ánh sáng tìm con đường của riêng mình- và kết nối với những đồng minh khác đang đi trên con đường của họ. Họ cùng nhau tiếp tục đi con đường hướng về ánh sáng. Đôi khi họ vấp ngã, đôi khi họ bị lạc nhau. Nhưng họ luôn quay lại con đường hướng về ánh sáng.
Người chiến binh của ánh sáng không bao giờ nản chí. Sau mỗi thất bại, anh lại có thể học hỏi thêm – và sau đó anh đi tiếp. Từ bỏ không phải là một lựa chọn.
Các vũ khí của người chiến binh ánh sáng chính là Tình Yêu Thương. Bằng vũ khí này anh chạm vào nhiều người nhất như anh có thể làm.
Người chiến binh của ánh sáng luôn mở cánh cửa trái tim của mình – thậm chí kể cả khi nó rất khó mở với chính bản thân anh . Anh không bao giờ từ bỏ và luôn luôn cho phép tình yêu sống lại trong trái tim mình. Bởi vì anh biết : đó chính là nhiệm vụ của bản thân: để tìm hiểu, để cảm nhận tình yêu – và để chia sẻ với người khác.
Người chiến binh của ánh sáng ở trong mỗi con người. Ở một số người nó đã bị kìm nén, ở một số đã bị lãng quên, một số khác họ đang bắt đầu nhớ lại – và một số đã và đang thực hiện hành trình của bản thân mình . Người chiến binh của ánh sáng ở trong mỗi chúng ta.
Người chiến binh của ánh sáng nhớ lại những gì anh đã từng là : Một Chiến Binh của Ánh Sáng.
Vân Anh Wendler chuyển ngữ Paulo Coelho.
——————————————————————————————————————————————————————————————-
Was ist ein Krieger des Lichts?
Was ist ein Krieger des Lichts?
Ein Krieger des Lichts liebt die Menschen. Er lernt immer wieder sich selbst und den Menschen zu vertrauen – auch – und grade wenn – sie ihn enttäuschen. Er weiß, dass in jedem Menschen der göttliche Funke steckt, den er auch in sich selbst entdeckt hat. Ein Krieger des Lichts beurteilt die Menschen nicht nach Ihrem Äußeren sondern sucht nach dem göttlichen Funken in allen Menschen.
Ein Krieger des Lichts lernt und reift an seinen Aufgaben. Er stellt sich den Aufgaben des Lebens. Er geht in sich, sucht nach Lösungen und kommt dann ins Handeln. Das Handeln ist das Wesen des Krieger des Lichts. Er tauscht sich gerne mit anderen aus – doch er weiß, nur im aktiven Tun kann er etwas bewegen.
Ein Krieger des Lichts nimmt sich die Zeit für eine Innenschau. Er geht in die Stille, versenkt sich in Meditation und kommt in Kontakt mit dem Göttlichen, das in ihm ist. Auch wenn es ihm nicht immer leicht fällt, versucht er diese Verbindung ständig aufrecht zu erhalten.
Ein Krieger des Lichts läßt sich nur von seinem Herzen leiten. Ihn interessiert es nicht, was andere Menschen von ihm halten – oder was sie hinter seinem Rücken über ihn sprechen. Denn er weiß, in jedem gemeinen Wort steckt die Angst – die Angst vor dem Licht. Doch das Licht lässt sich nicht täuschen.
Ein Krieger des Lichts wählt seine Worte weise. Denn er weiß, alles, was er sagt, geht zuerst in seine eigenen Ohren. Daher spricht er nur aufbauende Worte, Worte der Liebe und des Muts.
Ein Krieger des Lichts tut alles, um auch in anderen das Licht zu wecken. Deswegen ist er hier. Und trotz allen Widrigkeiten hört er niemals auf, an die Menschen zu glauben und sie an Ihre eigene Göttlichkeit zu erinnern.
Ein Krieger des Lichts macht Fehler. Denn er ist nur ein Mensch. Aber er lernt aus seinen Fehlern – fragt sich: „Was kann ich hier Positives lernen?“ und nimmt das zu Lernende an.
Ein Krieger des Lichts ist demütig. Er weiß, dass sein Wissen begrenzt ist – und dass es noch so viel zu lernen gibt. Ein Krieger des Lichts gibt niemals vor, alles zu wissen. Er bemüht sich, alles zu lernen
Ein Krieger des Lichts liebt das Lachen – denn er weiß, das Lachen ist der göttliche Ausdruck der Freude. Er lacht so viel er kann – und auch häufig über sich selbst.
Ein Krieger des Lichts findet seinen eigenen Weg – und verbündet sich mit denen, die auch Ihren Weg gehen. Gemeinsam gehen sie immer weiter – in Richtung des Lichts. Manchmal ist es ein Stolpern, manchmal verlaufen sie sich. Doch sie machen sich immer wieder auf den Weg ins Licht.
Ein Krieger des Lichts gibt niemals auf. Aus jedem Rückschlag lernt er etwas – und dann geht er weiter. Aufgeben ist keine Option.
Die Waffe des Kriegers des Lichts ist die Liebe. Mit ihr berührt er so viele Menschen wie er kann.
Ein Krieger des Lichts hält sein Herz offen – auch wenn es ihm manchmal schwer fällt. Er gibt niemals auf und lässt die Liebe jedes mal wieder in sein Herz. Denn er weiß: Das ist seine Aufgabe: Zu lernen, die Liebe zu fühlen – und sie mit anderen Menschen zu teilen.
Ein Krieger des Lichts steckt in jedem Menschen. Manche haben es verdrängt, manche haben es vergessen, manche fangen jetzt an, sich daran zu erinnern – und manche haben sich schon auf den Weg gemacht. Der Krieger des Lichts steckt in jedem von uns.
Ein Krieger des Lichts erinnert sich daran, was er ist: Ein Krieger des Lichts.
PAULO COELHO
Và tôi lại nhìn thấy bạn , lại là mình, trần trụi trong bộ da thú bộ hành qua ngõ vách của thành phố, tưởng chùng như Thường Xuân ( Ivy) dại, dây leo và những thân cây cổ thụ mạnh mẽ vươn mình trên các trung tâm mua bán và những hoang tưởng ngông cuồng, và cánh chim ưng lại dừng chân trên nóc mái của những ngôi nhà nơi chỉ còn tự do sinh sống.
Quy luật đầu tiên nói: “Những người bạn đã gặp trong đời, là những điều cần xảy ra”. Người ta có thể nói rằng, trên đời này không hề có một sự vô tình gặp gỡ nào cả, tất cả những người xuất hiện trong đời sống của chúng ta, trong thế giới quanh ta, trao đổi giao tiếp với chúng ta, tất cả mọi người đều đại diện cho một điều gì đó, hoặc sự có mặt ấy để dạy dỗ chúng ta một điều gì đó, hay khiến chúng ta biến đổi trạng thái hiện tại của mình.
Bạn nghĩ sao, vì lý do gì bạn sở hữu một cơ thể?Bạn nghĩ sao , liệu đó có phải là ý nghĩa của cuộc sống của bạn?
Chúng ta đã quên, chúng ta thực sự là ai. Trải qua những trải nghiệm thường là đau đớn cùng những kinh nghiệm trên đường đời chúng ta nhận ra rằng chúng ta là một cái gì đó khác hoàn toàn so với những gì để chúng ta đã được học cách suy nghĩ về chúng.
Chúng ta muốn gì trong thời điểm này, khi quanh ta tồn tại ngoài sự không vững bền của hiện trạng còn là sự khủng hoảng về niềm tin. Ở thời điểm này có rất nhiều người quên rằng niềm tin của chúng ta chỉ có thể phát triển được khi chúng không mất đi tính bền vững của chúng. Nếu mọi thứ đều trôi chảy tiện lợi thì chúng ta sẽ không khi nào có cơ hội học về niềm tin. Chính vì vậy ở đây phần nào cũng là một sự tán thưởng cho những khủng hoảng thế giới quanh ta đã tạo ra.
Linh hồn của chúng ta – luôn cô đơn hiện hình trong tiếng sáo – the Lonely – của Gheorghe Zamfir cựa mình trong cánh tay của mùa đông cháy trên chiếc lá thu bướng bỉnh cuối cùng rung chuông hạt sương rơi – co ro trong tuyết trắng
Những cơn mưa sao băng vụt qua và tắt chỉ dấu vết của chúng chắp cánh những ước mơ hiện thực ngây thơ trong mắt em nổi sóng thời gian cất cánh lao vào hư không
Ngày cuối cùng của tháng hai rung trên sợi tơ dây đàn buổi sớm đón ánh nắng mặt trời chớp hạt sương mơ sót lại đậu bờ môi nữ thần mặt trời tích màu huyền thoại cọng cỏ may vàng phất bay giỡn gió
Hơi thở của gió sớm còn lạnh băng kết tụ thành li ti mảnh vỡ pha lê, như những ngôi sao của đêm mang khúc xạ ánh sáng mặt trời, cháy hết mình trong diệu kỳ ngọn lửa thần cuộc sống . Ẩn trong đó là sức mạnh vô biên giữa trong ngần những cánh hoa của nước, mang theo cuộc phiêu du trên nhiều cung chặng thời gian vượt tầng tầng âm sóng. Nhịp đập được sinh ra từ khoảng trống giọt nước mắt
Ngày ấy nhà Mi nghèo lắm, chị em Mi chưa bị đói bữa nào. mỗi lần nhớ lại những bữa cơm thức ăn chỉ có tóp mỡ tẩm muối là Mi vẫn thấy nao nao trong lòng.Hùng ngày ấy hơn Mi 2 tuổi, nhưng anh chơi với Mi rất thân. Anh học kém nên vẫn học chung lớp với Mi. Nhà gần nhau nên Mi biết Hùng không thể học nổi bài, bởi mỗi khi bố anh say rượu lại đánh đập mẹ anh. Ông hay ghen bóng gió, mỗi lần ghen lại về đánh mẹ. Hùng hay khóc thầm và hay bênh mẹ, vì thế anh hay phải hứng đòn thay mẹ – những trận đòn đau đớn làm cả mẹ và anh thâm tím bao nhiêu ngày, có lần anh còn không đi lại nổi.Mỗi lần nhìn thấy anh bị đánh tím mặt Mi thường xoa đôi bàn tay bé nhỏ đặt khẽ nên vết đau của anh. Mi thổi nhè nhẹ và nói: “Rồi nó sẽ lành, nó sẽ nhanh lành”. Mi thương anh Hùng lắm, thường để dành cho anh những cái kẹo nhỏ mỗi khi được mẹ cho.
Tận hưởng những khoảnh khắc hiện tại một cách sâu đậm và ý vị là một việc thật không hề đơn giản chút nào đối với mỗi chúng ta, Chúng ta dễ dàng nhận ra điều ấy khi tâm của chúng ta luôn bận rộn với những suy nghĩ , vật lộn trong quá khứ, hoặc ở trong một ý tưởng nào đó của tương lai.
Ta thường bắt gặp mình làm như thế khi chúng ta đi lại trong những phương tiện giao thông ví dụ như trong xe ô tô , tàu điện mà trong tâm tưởng của chúng ta lại đang đối thoại với người bạn đồng hành, với Chef hay với tình nhân cũ của mình…
Chúng ta đưa đẩy , cân nhắc , suy nghĩ và đặt lại tình huống trước đó, những thứ hoặc đã trôi qua lâu rồi hoặc sắp đến với chúng ta. Không ít khi tự chúng ta đã vẽ ra cho mình những dự định tồi tệ nhất. Ta tự vẽ cho mình những sợ hãi và lo lắng không cần thiết , về những hậu quả vẫn còn chưa hiện hữu, mà từ đó nó lại càng làm tăng sự lo lắng của chúng ta, và khiến ta tin rằng sự việc có thể xảy ra như mình đã nghĩ ra.
Qua hành động này chúng ta đã tự xây dựng trước cho mình một tương lai , mà rất có thể nó sẽ không bao giờ xảy ra trong hiện thực, nhưng trong thế giới tâm tưởng dòng suy nghĩ của chúng ta chúng trở thành một thực tế. Thông thường sau những trải nghiệm ấy ta sẽ dễ sợ hãi, không còn tự tin và dễ nghi ngờ, cho dù đó là thời điểm mà chúng ta có thể sống hạnh phúc và thư thái trong hiện hữu của hiện tại.
Hôm nay tôi không còn để cho tâm trí của mình bắt đầu tự động biến hóa những dòng suy nghĩ ấy nữa . Hôm nay tôi che chở mình trước những dòng suy nghĩ ấy, không cân nhắc hay suy tưởng về những hậu quả mà trong một, hai hay năm năm nữa có thể xảy ra.
Tôi đang sống lúc này.
Câu tục ngữ” Hãy đi qua cầu khi bạn đứng trước nó” ngày hôm nay đã ngấm vào máu thịt tôi.
Ngày hôm nay tôi chỉ quan tâm đến tương lai khi tôi xác định mục tiêu của mình và bước trên con đường này với một niềm vui trong sự tận hưởng nó. Vâng tôi chỉ còn nhìn về phía trước, khi qua cái nhìn ấy nó làm cho tôi hạnh phúc.
Tôi không còn để cho sự sợ hãi và lo lắng được phép đến như thế nữa Chúng không còn chạm được tới tôi một cách dễ dàng. Hạnh phúc là … hiện tại trong tận hưởng tất cả sự viên mãn của chính nó.
ĐỂ MỖI CHÚNG TA CÓ CƠ HỘI LỚN LÊN VÀ TRƯỞNG THÀNH VÀ TÌM THẤY CHÍNH BẢN THÂN CỦA MÌNH
Khi chúng ta nhìn vào một thân cây đã bị cắt bỏ, những vòng tròn trong thân cây có những khoảng cách khác nhau, vòng rộng, hẹp khác nhau. Những vòng tròn hẹp hơn đã được tạo ra trong những tháng năm mà thân cây phải chịu đựng nhiều khốn khó – những tháng năm thử thách- đó có thể là những thiên tai của thời tiết, hay cái cây ấy bị các loại bọ cánh cứng tấn công, hay là những trở ngại khác của thiên nhiên. Nhưng những chuyên gia về gỗ biết rằng, trên thân gỗ có những vòng tròn hẹp là chúng đã trải qua những tháng năm cằn cỗi nhất và chúng mang chất lượng tốt nhất mà giống gỗ ấy có thể có được.
Mùa xuân đặt những bước chân trong đêm đón buổi sáng khi em tỉnh giấc, hoa bừng thức cùng mơ trên bước chân trần rùng mình chạm cỏ hương thắp sắc bảy màu trên chiếc cầu – ngọn lửa mặt trời tiễn đưa đông giá lan xa lan xa hơi ấm tình yêu cháy trong chúng ta bất tử
Như mặt trời không bao giờ hỏi khi trao muôn tia sáng của mình như Tình Yêu không khi nào nói ta có muốn hay không… như bình minh nơi chân trời tỉnh giấc trên cánh chim tự do líu lo gọi bạn tiếng hồn nhiên cánh lá cợt đùa
khua những chiếc chuông xuyên mình qua tuyết lạnh run rung những nốt nhạc của đêm rơi bay vào vô tận để cuộc đời thứ hai bắt đầu từ khoảnh khắc không trọng lượng đang qua
tan mỏng manh như hơi thở của một người vượt trùng dương đến bên tôi nụ cười lướt qua vai chờ đợi
một cánh bướm chao nghiêng trong vòng bay rất vội nụ hôn hồng cánh trắng nắng trên môi
khát
chưa bao giờ biết ngủ chúng ẩn mình như vòng xoáy đại dương đợi ngày vươn mình tung hoa đón gió cả một mùa xuân
một mùa xuân tinh khôi
bừng thức bật tung bóng tối lao vào hư không vút cao tiếng gọi …
Tình Yêu cần sự can đảm. Chỉ có những người dũng cảm mới có thể yêu. Hèn nhát thì không thể. Bởi vì Tình Yêu cần sự hy sinh lớn lao nhất trong tất cả: đó là một sự cống hiến. Tình Yêu đòi hỏi một sự tự sát. Bản ngã phải đặt xuống . Để nhường chỗ cho Tình Yêu hiện hữu. Rất ít người có đủ lòng can đảm để buông bỏ cái tôi ( tự ngã) và bước vào một cái Không, một sự ” không là ai” cả.
Chẳng khi nào thế giới thật …ngừng quay?
kể cả khi quanh ta thế kỷ buồn không mang màu hồng nữa
những bước chân như đang ngược ngày tìm tối
lúc
đánh rơi
những nụ cười trên mảnh giấy cũ bay…
Như
điệu Tang-go nhón bước điệu đàng về miền phiêu lãng
Như
bản tình ca không lời ngân nga rung vách mạch rừng âm u rêu phong
Như
ánh mặt trời dan dìu đan ngày, lấp lánh dây tơ níu hờ vòm lá
Như
nốt nhạc tim chiều dâng sương miệt mài gọi đêm len mình ngõ nghách
BẠN CÓ BIẾT? Bạn có hiểu thế giới lớn như thế nào không? Bạn có biết tất cả những gì về mọi thứ bên trong? Con người, con người, con người Những gì họ đã làm và những gì họ sẽ làm
Tháng hai đã cất bước ra đi lặng lẽ, không một bóng hình của những bông tuyết trắng. Một mùa đông không tuyết thầm thì trong không, luồn từng ngõ nghách. Đậu trên từng cánh Băng sương buổi sớm và vội vã rời mình khi nắng miên man vào ngày. Rải rác trên thảm có xanh non, nhú mình tim tím của những bông Kokus. Những bông hoa kiên cường đầu tiên vươn lên đón nắng, vị sứ giả của mùa xuân. Dẫu những mùa đông ngập tuyết, chúng vẫn đúng hẹn nhú lên rực rỡ mong manh giữa tuyết mênh mông. Lòng tôi lại dâng lên một niềm hãnh diện, tự hào về những vị sứ giả mang niềm hy vọng, dũng cảm mà kỳ diệu này.
Em dại dột nghịch đùa trên sóng Sóng vô tình dội trắng bờ mơ Để ngác ngơ ướt mình cát bóng Lao xao xô vết chân ngây thơ
Nếu nói về cuộc sống thì tôi thích nói nhất về tình yêu, bởi vì theo như tôi nghĩ, không có gì đẹp đẽ bằng tình yêu thực thụ chân thành trên đời này cả.
Die Neunkräutersuppe (oder auch Gründonnerstagssuppe) enthält traditionellerweise neun verschiedene Wildkräuter. Diese wirken kräftigend und regen Niere und Galle an. Ein guter Start in den Frühling.
Hiermit lade ich euch ganz herzlich ein zur Vernissage meiner Frühlingsausstellung Sie findet am Dienstag 23.04. 2019 um 19.30. Im Café und Weltladen aha. Kreuzstraße 7, 01067 Dresden.
Tôi thân mời các bạn đến dự buổi khai mạc triển lãm mùa xuân của tôi. Nó sẽ diễn ra vào thứ ba 23.04. 2019 lúc 19.30. Trong quán cà phê và cửa hàng thế giới aha. Kreuzstr. 7, 01067 Dresden
Có những lúc nỗi nhớ chỉ giản đơn là ... thật nhớ,... thật nhớ....
Như con gió lang thang trên đường
muốn tìm về khoảnh khắc...
Có những lúc nỗi nhớ như cơn bão mùa động
Giật đổ,... xô mình.... hoang vu... tuyết vỡ.