Kunst Und Poesie viết bằng
hai thứ tiếng Việt và Đức
Thứ Hai, 29 tháng 4, 2019
1. ĐÊM TRONG TA…
Con sóng dưới nắng chiều không tung mình bạc trắng như những khi nắng sớm.
Con sóng dưới nắng chiều ấm áp hơn dịu dàng lạ lùng trong cuồng vũ. Dường như chúng không còn điều gì hối tiếc nên tung hết mình, sóng sánh ngọt nồng như mật ong trên bờ môi hạ. Trảng cát vồng mình mềm mịn dưới sắc màu mãnh liệt của hoàng hôn duỗi dài tới tận chân trời, trong vọng âm của sóng của gió. Cát khe khẽ lún dưới gót chân nhỏ nhắn, xoay mình tinh nghịch đặt bước phiêu du. Dường như cái lạnh bốc hơi tháng mười hai chẳng còn chạm vào và với tới được hồn người đang nhún nhảy bước đi. Nàng đang chào tiếng sóng, tiếng gió , cùng hơi thở trầm mặc bí hiểm từ lòng biển cả.
thầm thì từng nốt nhạc buông…dội về từ vách mạch nguồn
thầm thì từng mỗi bước chân… đang bay trên cánh Đại Bàng
thầm thì từng những chuyến đi … đội mây – dập vùi cánh sóng
thầm thì từng buông – từng nhận … vô hình gửi tới mênh mông
Có những sức mạnh vô biên chỉ khai lộ mình từ những giấc mơ…
*
Con sóng dưới nắng chiều tà đỏ vàng rực rỡ giữa trong suốt pha lê thạch ngọc, lam tím lịm dần huyền thoại mang một câu truyện cổ xa xôi mà gần … thật gần. Nó gần đến nỗi người ta đã quên nó từ lâu . Cũng có lẽ bởi tại những gì ta dễ dãi có cũng sẽ dễ trở nên bình thường, khiến ta thôi còn nhìn thấy chúng thì phải. Câu truyện ấy kể về những linh hồn bước ra từ Tình Yêu Thương của những vì tinh tú, tự nguyện đến nơi này mang theo ánh sáng của Tình Yêu Thương để hàn gắn một thế gian. Giúp cho cán cân của bóng tối và ánh sáng trở lại cân bằng. Cha, mẹ của họ đã trao cho các con mình cơ thể để khám phá tận hưởng, tâm hồn để Yêu Thương thấu hiểu, lý trí để giao tiếp hòa đồng và họ bước vào thế gian qua những đớn đau.
Thế rồi cũng ở nơi này khi họ khám phá được những bí mật của thể xác, thì lý trí lên ngôi và trong niềm vui sướng họ đã sơ xuất để bóng tối cuốn mình vào những cơn lốc xoáy tinh vi tàn khốc của tham vọng và sợ hãi. Họ bắt đầu đánh mất phần nào niềm tin, để lạc Tình Yêu Thương và lãng quên ánh sáng, tâm hồn họ bị nhốt trong nhà tù bóng tối. Cùng với sự mất mát ấy họ đã không còn nhớ đến những khả năng vi diệu của mình, không còn biết mình là ai, trở thành những cản trở và đối thủ của chính bản thân mình và quên mất nơi đã sinh ra họ. Cơn mê trầm luân hiện diện trong cuộc sống còn của họ. Sự tôn vinh những điều vô nghĩa thăng hoa, và khả năng tế vi, tinh diệu của họ mai một dần. Nhưng vì họ không thể nào toàn vẹn khi thiếu đi một phần của mình, nên họ bắt đầu thấy thiếu thốn, mà không biết thiếu gì. Đau đớn từ tâm hồn dội lại nơi thẳm sâu tù ngục khiến cơ thể họ bệnh tật, lý trí của họ bắt đầu què quặt cuồng điên. Họ bắt đầu chém giết, tranh giành, phản bội nhau. Nỗi đau cùng bóng tối điều khiển , hủy diệt và nuốt chửng họ.
Khi ấy Người cha của họ đã gửi thêm một đứa con yêu thương nữa của Người xuống trần gian, thổi ánh sáng Tình Yêu Thương vào những cánh cửa ngục tù tăm tối truyền thêm sức mạnh , đánh thức tâm hồn họ. Rất nhiều tâm hồn người bắt đầu phá bỏ ngục tù của chính mình, họ bắt đầu dần nhớ ra mình là ai, tập bước ra từ những u mê. Ánh sáng và tình yêu thương vẫn luân hồi quanh và trong họ lại được nhận ra – lớn lên, bao bọc chở che thắp sáng trong vòng tay ấm áp của cha mẹ thân thương. Giữa cô quạnh miên du của những lầm lẫn họ bắt đầu hành trình gian khổ trở lại với mình, để làm điều họ đã từng vì nó đến đây. Người ta đã từng nói rằng ” không có kẻ thù nào nguy hiểm và lớn hơn tên kẻ thù trong chính bản thân ta ” là vậy. Không ít người lại gục ngã trên hành trình ấy, không ít người đấu tranh chống lại chính mình. Chỉ vì họ đã hiểu lầm thông tin của ánh sáng một lần nữa. Rằng ta không chống lại chính mình mà là đón nhận , biến đổi trong hòa đồng, giống như ngày và đêm không thể thiếu nhau trong những vòng tuần hoàn, chu kỳ của nó. Cũng không ít người như ngọn Hải Đăng mang ánh sáng của Tình Yêu Thương vẫn đứng đó, thắp sáng cho nhau và cho cả những gì xung quanh trước mũi nhọn ngàn trùng. Trong cái chết của bản ngã mang sự hồi sinh của tâm hồn.
Sau cơn mê đêm trong ta dâng trào những nhớ…
*
Con sóng dưới nắng chiều mang niềm vui nỗi buồn ào ạt xô bờ, đôi mắt đen dõi tới vô định xa xăm, bờ môi mọng đã bắt đầu thấm vị mặn ,mái tóc dài vờn theo từng ngọn gió lướt qua ẩm ướt, trái tim nàng bồi hồi lao xao, trong thanh trầm oai hùng kiêu hãnh của biển.
Đã lâu nàng lại về đây, chỉ để được chạy theo gió trên bờ cát mịn, để được khóc , cười , hát những bản thánh ca với và cho mình hòa đồng cùng dàn nhạc sóng trong vũ điệu của biển. Thổn thức, ồn ào, nỗi buồn cùng niềm vui gần xa đắp bồi trên từng cánh sóng. Có điều gì như nhớ, như thương mong manh như cánh bướm, sợi tơ giăng giăng trong hơi thở mặt trời vương vương. Những bụi cỏ lau bơ phờ bạc trắng, chấp chới mình trong một màu vàng cam cùng gió tháng mười hai buốt lạnh, những sợi tóc rối tung bần thần vướng lên chiếc khăn len đỏ thắm. Những hạt nước nhỏ nhoi long lanh lăn rơi vỡ tan rồi biến mất. Bờ cát mênh mông hơn hay nàng đang nhỏ lại, lăn lóc như cát bụi bơ vơ phơi nắng gió trời…
Một cánh Hải âu liệng thấp say sưa theo triền cát dài, mặt trời soi loang loáng bóng chiều tưng bừng lộng lẫy. Bất ngờ một con sóng chồm lên, mũi sóng ôm nó vào lòng, chới với dưới sức mạnh dữ dội cuồn cuộn xô bờ, nó vẫy vùng lấy hết mình đâm thẳng từ lòng mặt sóng lao lên. Đôi cánh non hối hả đập, vung những dải nước vỡ tung li ti xoay rơi trong hơi thở mặn. cố lấy lại thăng bằng, rồi nó chấp chới vừa kịp bay lên khi một con sóng lớn nữa đang xô lại ầm ầm. Cánh chim bạn chao lại gần hơn líu ríu đón nó bay vào bầu trời cao thăm thẳm.
Lặng lẽ dang tay nằm áp mình lên cát, lắng nghe cát lạo xạo thô ráp cứa vào da thịt, máu chảy dần dật trên cơ thể đang mất dần cảm giác. Từ đâu đó cơn đau , nỗi nhớ, niềm thương cùng cái lạnh miên man rì rầm trong tiếng sóng biển tràn về. Những cơn mưa, những cơn mưa đẫm ướt mắt môi, những cơn mưa, những cơn mưa quay vòng trong vũ điệu cuồng điên của bóng đêm thi vị, những cơn mưa, những cơn mưa ..vụn vỡ …lạnh băng…vừa đến và đi… Rồi chợt như một điều gì đó cựa mình thức giấc từ trong giá băng, chỉ âm ấm nhỏ thôi rồi rất nhanh nóng bỏng, đỉnh đầu như mở toang ngực như bốc cháy lan tỏa râm ran, vân vi , tê dại căng toàn cơ thể, làm tan đi cơn đau xé toang cái lạnh, ngấm vào lòng cát và loang vào không gian. Thế giới bỗng ấm áp dịu êm da diết vô cùng, ân tình chứa chan hòa mình trong bản nhạc cầu vồng bảy sắc vô tư mọc nơi chân trời bắc đầu vào tối. Trên màn trời đang vào đêm một vì sao vừa mới chào đời. Tự thẳm sâu trỗi dậy vô hình…
gió, gió thật hồn nhiên …
11.12.2015
Vân Anh
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét