HỠI CÁC BẠN VÀ NHỮNG KẺ ĐỒNG HÀNH
:
Đất nước nào toàn giáo điều mê tín
Mà niềm tin là một hố rỗng không
Mặc quần áo không do mình tự dệt
Ăn hạt cơm chẳng biết tự cấy trồng
Đất nước nào lưu manh thành hảo hán
Xem đứa xâm lăng như vị khách hảo tâm
Lúc mơ ngủ thì xem thường dục vọng
Tỉnh giấc ra lại khụyu gối quy hàng
Đất nước nào lặng im không dám nói
Chỉ mở mồm lí nhí lúc đưa tang
Gươm kề cổ mới rụt rè phản kháng
Giữa đống điêu tàn lại lớn tiếng khoe khoang
Đất nước nào do cáo chồn lèo lái
Tôn tên hề lên địa vị triết nhân
Nền nghệ thuật là một lô hàng nhái
Rách nát tả tơi vá đụp vá chằm
Tội nghiệp thay! Đất nước nào như thế,
Vừa trống kèn mừng vua mới đấy thôi
Lại đã thấy hét hò xua đuổi hắn
Rồi trống kèn đưa vua khác lên ngôi.
Cảm thương thay! Người khôn ngu theo tuổi
Và anh hùng còn nằm ngủ trong nôi!
Thảm thương thay, nước nào chia manh múm
Mỗi một manh hùng cứ một phương trời!
(Vườn Tiên Tri -1934)
Lê Tuấn Đạt dịch
MY FRIENDS AND MY ROAD-FELLOWS…
khalil gibran
My friends and my road-fellows, pity the nation that is full of beliefs and empty of religion.
Pity the nation that wears a cloth it does not weave
and eats a bread it does not harvest.
Pity the nation that acclaims the bully as hero,
and that deems the glittering conqueror bountiful.
Pity a nation that despises a passion in its dream,
yet submits in its awakening.
Pity the nation that raises not its voice
save when it walks in a funeral,
boasts not except among its ruins,
and will rebel not save when its neck is laid
between the sword and the block.
Pity the nation whose statesman is a fox,
whose philosopher is a juggler,
and whose art is the art of patching and mimicking
Pity the nation that welcomes its new ruler with trumpeting,
and farewells him with hooting,
only to welcome another with trumpeting again.
Pity the nation whose sages are dumb with years
and whose strongmen are yet in the cradle.
Pity the nation divided into fragments,
each fragment deeming itself a nation.”
(The Garden of the Prophet – 1934)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét