TA NHẤT QUYẾT KHÔNG TẶNG CHO CÁC NGƯỜI MÓN QUÀ CỦA LÒNG THÙ HẬN
Các người muốn ta run sợ.
Đêm thứ sáu, các người đã tước đi sinh mạng của một con người tuyệt vời, nguồn yêu thương của đời ta, người mẹ của con trai ta, nhưng các người đừng hòng nhận nơi ta sự thù ghét.
Ta không biết các người là ai, và cũng không muốn biết. Các người là những linh hồn khô chết. Nếu vì Chúa, đấng Chúa trời đã tạo dựng hình ảnh của mình trong mỗi con người, vì Chúa mà các người đã nhẫn tâm giết chóc một cách mù quáng, thì mỗi viên đạn trong thi thể vợ ta sẽ là một vết thương rỉ máu trong trái tim của Ngài.
Vì vậy, ta sẽ không ban cho các người đặc ân nào bằng cách ghét bỏ các người. Chắc hẳn các người mong muốn điều đó. Nhưng lấy căm phẩn để đáp lời thù hận, hóa ra ta cũng dốt nát như chính sự dốt nát đã tạo ra các người sao. Các người muốn ta run sợ, muốn ta nhìn vào mắt người khác với sự ngờ vực, muốn ta hy sinh sự tự do của mình để đổi lấy an toàn. Các người lầm rồi. Ta vẫn sẽ tiếp tục sống như đã từng sống.
Sáng hôm nay ta vừa gặp lại nàng. Cuối cùng cũng gặp lại, sau ngày đêm chờ đợi. Nàng vẫn đẹp như trước lúc rời nhà hôm tối thứ Sáu, vẫn đẹp như mười hai năm trước, lúc ta bắt đầu yêu nàng cuồng dại. Dĩ nhiên trái tim ta đau oằn oại. Ta sẽ tạm dành cho các người chiến thắng nhỏ nhoi đó, nhưng niềm đau của ta sẽ qua mau. Ta biết rằng nàng vẫn hiện diện trong gia đình này từng ngày một, cho đến ngày chúng ta sum họp trong thiên đường của những linh hồn tự do, một thiện đường mà các người vĩnh viễn không thể bước vào.
Bây giờ chỉ còn có hai người, ta và con trai của ta thôi, nhưng chúng ta mạnh mẽ hơn tất cả các đoàn quân của thế giới này cộng lại. Ta không còn thời gian để phí lời với các người nữa. Ta phải đến với Melvin, vì thằng bé đang thức giấc trưa. Nó mới 17 tháng tuổi thôi. Nó sẽ ăn bữa nhẹ, như hàng ngày nó vẫn ăn, rồi chúng ta sẽ nô đùa với nhau, như hàng ngày chúng ta vẫn nô đùa, và từng ngày, từng ngày thằng bé sẽ thách thức các người bằng niềm vui và sự tự do của nó. Vì cả nó nữa, cũng sẽ không thèm ban tặng cho các người sự oán ghét.
Yên nghỉ nhé, Helene.
Lê Tuấn Đạt dịch.
——————————————————————————————————–
Antoine Leiris lost his wife Helene in the attack on the Bataclan Theater in Paris and shared a powerful tribute on Facebook that has been shared thousands of times.
Here’s the transcript of the audio message:
You want me to be frightened.
Friday night you took away the life of an exceptional human being, the love of my life, the mother of my son, but you will not have my hatred,
I do not know who you are, and I do not wish to. You are dead souls. If this God for whom you kill so blindly has made us in His image, every bullet in the body of my wife will have been a wound in His heart.
So I will not give you the privilege of hating you. You certainly sought it, but replying to hatred with anger would be giving in to the same ignorance which made you into what you are. You want me to be frightened, that I should look into the eyes of my fellow citizens with distrust, that I sacrifice my freedom for security. You lost. I will carry on as before.
I saw her this morning. Finally, after nights and days of waiting. She was as beautiful as when she left on Friday evening, as beautiful as when I fell madly in love with her more than 12 years ago. I am of course devastated by heartbreak, I’ll cede you that little victory, but it will be short-lived. I know that she will be with us every day and that we will meet again in a paradise of free souls to which you will never have access.”
There are only two of us, my son and I, but we are stronger than all the armies of the world. Moreover, I have no more time to grant you, I must go to Melvil who is waking up from his nap. He is just 17-months-old. He will eat his snack like he does every day, then we will play like we do every day and every day of
his life this little boy will affront you by being happy and free. Because you will not have his hatred either.
Rest in Peace, Helene.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét