Kunst Und Poesie viết bằng hai thứ tiếng Việt và Đức

Thứ Tư, 27 tháng 6, 2018

Ta thấy mình cát bụi...




Là làn gió lạnh băng trong không bung  trên sợi dây đàn vừa đứt cong queo rơi xuống  ? Hay là quãng vắng  không tên vẫn còn đứng đó?
Chẳng một dạng hình, chẳng một cái tên bay vào vũ trụ
chẳng một hôm qua chẳng một ngày mai chỉ khoảnh khắc này
" để gió cuốn đi"*


    Foto : internet



Gió ơi ! gió cứ cuốn đi vào năm tháng, có khi nào gió nhớ hôm qua...
Hay chỉ có lòng ta đôi khi quay lại nơi của ngày xưa cũ, ngây ngô thơ dại, chẳng vướng bận gì. Chỉ có gió thổi trong ta và hoa ngát hương trên cánh dồng xa vắng.


Gió ơi ! Còn đợi chờ gì cứ cuốn trôi đi tất cả , mang chúng đi và mang chúng lại. Rồi lại mang đi...là một phận người, một kiếp nhân gian, cứ đẻ ta tan ra làm cát bụi, cứ để ta say, cuồng điên gió nổi, cứ để ta bay thầm trong hơi thở. Uống giọt thời gian, quên - nhớ làm người.


Gió ơi! - thật lạ, khi tiếng gọi vang lên thành tiếng, thì cũng là lúc mình lại thấy mình mỉm cười với gió, thế thì có lẽ cũng chẳng có gì đâu khi ta từng có lúc chẳng phải là mình, thế thì có lẽ cũng chẳng có gì đâu khi ta từnglầm lỗi, và cũng chẳng có gì đâu ta thấy mình vẫn yêu thương. Giữa khoảng cách từng nhịp đập của làn hơi trên môi, chỉ có yêu thương âm thầm đứng đợi, chỉ có yêu thương dang đôi cánh rộng, và đón đứa con xa lặng lẽ trở về.


Đặt bước chân xưa lên con đường lạ, tự „mình“ đang thật ngạc nhiên trước „ mình“, mà rồi cũng chẳng ngạc nhiên. Thật lạ lùng mà lại chẳng hề lạ lẫm, cứ như là tất cả phải là như vậy, cứ như là người vẫn như xưa và ta vẫn vậy. Cứ như là tất cả buông đi để một lần trở lại, trong tiếng gọi yêu thương, trong vòng tay dịu nhẹ, và niềm tin của tình yêu thương sẽ mở mọi cánh cửa đời.


Lặng thầm như cơn gió nhẹ, lặng thầm đến không tồn tại, mà tồn tại tháng năm. Chỉ giản đơn là yêu, thì liệu có khi nào thay đổi ?. Chỉ giản đơn là yêu thì có khi nào khác biệt ?. Nói cũng vậy mà không cũng vậy, chỉ có gió làm chứng và cũng chỉ có gió thăng hoa. Một cánh bướm rơi trên bàn thay xác, và sợi dây đàn ta đang mỉm cười căng lại , một chút gì đấy tinh nghịch lại vang lên ngân từng cung phím .. hay tiếng vang lên ngay ở trong lòng. .Ta ngàn đời là đứa trẻ, ta ngàn đời rong chơi, ta thấy mình cát bụi, ta thấy mình trong không...


27.06.2018
Vân Anh






*Để gió cuốn đi - TCS


1 nhận xét: