Kunst Und Poesie viết bằng hai thứ tiếng Việt và Đức

Thứ Hai, 29 tháng 4, 2019

GIẤC MƠ…




Người có nhìn thấy không … những vọng niệm trên đuôi vệt sao trời vừa bay qua để lại , khi những giấc mơ đang chơi chốn tìm ẩn nấp trong từng nhịp đập dải Thiên Hà đêm sa mạc.



Người có nghe thấy không… da diết một tình yêu thân thương đong đưa trên võng gió, nơi thung sâu lách luồn đùa cùng vách mạch thành cũ, chiếc lá buông thảnh thơi phiêu lãng.
Người có cảm thấy không … niềm đau , tiếng rên rỉ ầm ì từ sâu lòng đất của những con sông, những cánh rừng xưa đã chết từ lâu vẫn không ngừng rung âm sóng. Phơi khuôn mặt trần khô nứt nẻ đợi chờ giọt nước hồi sinh.


Người có hát cùng không … bản thánh ca của sóng bung vỡ trong nụ hôn ấm tình mẹ, tình cha, đang dang vòng tay yêu thương đón cả vũ trụ này

Và người có còn nhớ hương táo chín thơm trong nắng trưa mùa hạ… những thiết tha…. đến từ yêu thương, sống bằng yêu thương và cũng sẽ ra đi bởi những yêu thương…nơi điểm xuất phát và kết thúc là ta



*

Như một mũi tên bị kéo căng trở lại khi muốn rời khỏi cung lao tới đích, mỗi chúng ta khi muốn tới đích của mình cũng sẽ gặp phải nhiều thử thách của cuộc đời này. Đích càng lớn, thử thách cũng sẽ lớn không kém phần. Chính vì vậy chúng ta hãy kiên tâm đừng bỏ cuộc mà nên luôn hướng tới cái đích mà mình muốn tới.

Tôi có một giấc mơ, mà nói đúng ra là hai giấc mơ trong một giấc mơ. Một giấc mơ mà khi tỉnh giấc tôi bàng hoàng nhận ra nó đã không đến một cách vô tình, nó đã đến để nói với tôi điều cần phải nói, để hôm nay tôi ngồi đây và kể cho bạn nghe về nó.


Một người đàn ông đang leo trên một vách đá gần như thẳng đứng, Người ta có cảm giác ông thật đẹp, to lớn, khéo léo và kiên cường trong bộ đồ màu xanh lam. Trời rất đẹp, rất cao và nhiều nắng, gió . Ông leo thiện nghệ miệt mài, nhưng không cảm nhận được nắng, hay gió, ông chỉ thấy có mình và vách đá phải vượt lên. Khi ông càng leo thì vách đá dường như càng mọc cao lên, và nó cao đến nỗi những đoạn ông vượt qua, chỉ là 1 chặng nhỏ trên mặt vách đá sừng sững .



Bất chợt một cơn mưa ập đến, đầu tiên nhỏ hạt. Người đàn ông vẫn không ngừng bám vào vách đá và trèo tiếp, dường như ông chỉ còn biết bám chặt rồi leo lên, mà không biết nữa là mình đang làm gì, vì sao làm thế, làm để làm gì và nó có ý nghĩa gì với ông. Cơn mưa mỗi lúc một thêm nặng hạt, gió thốc qua và những hạt mưa lớn nặng xuyên thủng bộ đồ ông mặc. Khiến chúng trở nên rách nát tả tơi xì hơi và để lộ một cơ thể gầy guộc dấu mình trong nó. Những cơn gió thốc qua giật phăng những mảnh vải còn lại của bộ quần áo,kéo tuột cả người lôi đi. Ông rơi xuống dòng nước đang ồ ạt chảy, cuốn ông theo như chiếc lá vô hồn trồi lên dập xuống, cùng sỏi đá hỗn độn lênh đênh trên con nước dữ dằn. Đến một nơi hõm đá trồi ra khum như một mặt hang ngập gần kín nước thì một nửa thân thể ông táp vào đó, người ta có thể nhìn thấy mặt ông đang mất dần hình dạng nhưng miệng ông vẫn còn há ra đớp đớp không khí.

Nơi tôi và các bạn mình đang đứng, là một ngôi nhà rất lớn trong suốt như kính, ở đó chúng tôi đứng có thể nhìn đến mọi nơi, nhưng dường như không thật sự được tham dự vào các tuần hoàn đang diễn ra, chúng tôi chỉ có thể thay đổi phần nào khi những điều cần đến chúng tôi thuận theo một quyền lực cao cả. Tôi bỗng mong được cứu người đàn ông ấy, ngay lúc đó dòng nước cuồn cuộn đổi chiều cuốn ông ra khỏi hõm đá và thân thể ông bập bềnh trôi qua trước cửa ngôi nhà nơi chúng tôi đang có mặt. Tôi và các bạn mình lao ra giành giật ông với dòng nước. trật vật lắm mới lôi được cơ thể trơn nhẫy ấy vào nhà. Khuôn mặt ông đã biến mất , nhưng trái tim còn đập. Và chúng tôi hy vọng vẫn có thể giúp đỡ được người.

Lúc ấy tôi giật mình tỉnh giấc, nhưng chỉ để lại chìm vào giấc mơ thứ hai.
Con đường , một con đường trong đêm, có một điều gì đó không ổn đang diễn ra, tôi nhận được tín hiệu của sự bất trắc, của lo lắng, của rượt chạy, của giận dữ, phẫn nộ,sợ hãi, những bóng đen của quỉ dữ đang trỗi dậy trong lòng người. Rồi không hiểu vì một lý do gì đó 1 chiếc xe dừng lại, từ trong xe ô tô lao ra một người đàn bà, bà la hét. đau đớn và hoảng sợ, vì từ khắp nơi lao đến bao quanh bà là những bóng đen, chúng có hình dạng như người mà lại không phải là người, chúng bao quanh đánh đấm, chúng hân hoan sung sướng tận hưởng sự sợ hãi trong nhục dục của tàn nhẫn. Những bóng dáng người đi cùng xe với người đàn bà ấy như bị tê liệt bới một tấm màn đen bí hiểm được tạo ra từ sợ hãi và hèn nhát bao lấy họ. Họ đã tự biến mình thành vật vô tri , vô giác, những xôn xao lý nhí vô nghĩa lịm tắt. Cáu giận , hờn căm, sợ hãi , uất hận biến thành sự vô cảm đặc sệt nặng chịnh đóng băngtăm tối vô hình bao trùm tất cả. Rồi tan biến đi trong bóng tối nhạt mờ ghi xám.


Tôi choàng tỉnh giấc, trong tôi sự bàng hoàng kinh hãi trước sự tàn nhẫn của lũ quỉ cũng như trước sự thê thảm sợ hãi đến nỗi đánh mất bản thân trong vô cảm của con người làm tôi bất lực đau đớn. Tôi muốn khóc nhưng không thể nào khóc nổi, có một điều gì đó đã xảy ra, tôi phải làm điều gì đó, điều gì vậy, đó là câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu tôi. Những giấc mơ ấy sao lại vừa thật lạ lùng với thế giới của tôi, nơi không có những hình ảnh ấy, nhưng chúng lại vừa thật như quen thuộc. Chúng đang diễn ra hay sắp xảy ra ở đâu? với ai? tại sao?



*

Rồi những suy nghĩ này cứ đến như một dòng vô thức, và tôi biết phải viết ra, chỉ vậy thôi chẳng để làm gì


Ai cũng biết trong mối con người đều có một nửa là nam tính, một nữa nữ tính. Sự tồn tại 2 thể sắc Ying Yang ở mỗi người có mức độ nhiều hay ít có những chênh lệch khác nhau trong từng người.

Và hình ảnh của LeeLoo * người con gái ấy đã bước ra từ trí nhớ của tôi. Thế gian đã có sẵn tất cả các nhân tố thuỷ, hoả, thổ, phong, và một LeeLoo đầy đủ lý trí thông minh sáng suốt. Một điều duy nhất còn thiếu mà chỉ nàng mới tự có được để bảo vệ hành tinh này. Nhưng nàng chỉ có thể có được nó khi nàng cảm nhận được , đó chính là sự tồn tại của tình thương yêu. Bạn còn nhớ chứ, nàng đã cứu được hành tinh của mình bằng sức mạnh phi thường của nàng, vì tình yêu thương đã có mặt đúng lúc. Trong mỗi chúng ta đều ẩn hình bóng của một LeeLoo, ai trong chúng ta cũng có khả năng mang tình thương yêu không điều kiện, đến với những người quanh mình để tạo lên một sức mạnh. Mỗi chúng ta điều có thể cứu vớt thế gian này. Mà điểm bắt đầu là từ giới hạn của bản thân mình . Bởi chỉ có Tình Yêu Thương mới có thể làm nên sức mạnh phi thường, mới có thể biến đổi vận mệnh của thế gian này.



Hãy sống sao cho có ích với mình và với đời, chúng ta vẫn thường nghe những lời dạy ấy từ xưa để lại, vậy sống như thế nào mới là có ích? như thế nào là với mình , như thế nào là với đời. Cuộc sống có ích là một cuộc sống khi ta là chính mình, bởi chỉ khi là chính mình bạn mới nhận ra đâu là phải là trái, cái gì đáng sống, cái gì không, cái gì làm cho bạn vui, bạn buồn .Biết trân trọng, tận hưởng và yêu thương chính cuộc sống này. Đó là thật nhiều trong những kiếp trăm năm.

Có những khi cuộc sống tạo ra những khúc mắc không ngờ, những vòng xoáy không thấy lối thoát lôi ta theo, khiến ta không còn nhớ mình làm gì, vì sao làm, không còn nhớ tại sao mình làm những việc ấy và nó có ý nghĩa gì với ta, ta cố bám lấy chúng , cố làm. Ta sợ cái mới, không muốn thay đổi, ta chọn cho mình những con đường chênh vênh nhưng quen thuộc mà ta biết trước đích của chúng. Kể cả khi sự hủy diệt đến gần ta không thể buông tay rời khỏi con đường ấy – để bảo vệ mình, bảo vệ những thân yêu của mình và bảo vệ cả những giấc mơ của mình.

Các bạn ơi! hãy bảo vệ để tồn tại và yêu thương có mảnh đất nảy mầm. Và cả cho những giấc mơ, hoài bão đơm hoa dựng xây cho ta một ngày mai .

Thời điểm khi những nỗi đau tồn tại, đó chính là thời điểm ta gần mình và dễ có cơ hội tìm thấy con đường quay lại với bản thân mình nhất. Khi ấy ta có cơ hội gặp được tình yêu thương của tâm hồn đến với tâm hồn. Đó chính là lúc ta nhận được những nụ hôn dịu dàng sâu thẳm nhất của cuộc đời lên những vết thương của mình. Chỉ khi ấy ta mới có thể hiểu được như thế nào là về tới đích.Quá khứ ư? đã trôi qua rồi, Tương lai ư ? nó còn chưa tới. Hãy sống với hiện tại, thời điểm này của mỗi chúng ta bạn mến.


Có nhiều khi ta không cần phải gặp một lựa chọn hay quyết định nào cả, chẳng cần làm chiếc lá lênh đênh hay làm ngọn gió ( vô hình )** . chỉ cần ta muốn sống , và có mặt trong cuộc đời mình từng ngày từng giờ , từng giây ta sống hòa nhập với tất cả quanh mình . Vì tất cả trong ta và tất cả cũng ngoài ta, khi ta là một với những tồn tại thì khi ấy cuộc sống này thật tuyệt vời có phải không các bạn. Tôi nghĩ rằng chỉ như vậy thôi đã là toại nguyện lắm rồi. Chúng ta đâu cần sự thương xót nào, đâu cần sự tội nghiệp nào. Trăn trở để làm gì ? lựa chọn để làm gì? quyết định để làm gì ? Liệu ta đã thật sự hiểu bản thân mình muốn gì! Thiển nghĩ rằng khi ta là mình thì tự động cái gì đến sẽ đến, cái gì đi sẽ đi , chỉ có giây phút này tồn tại.

Biết đâu chúng ta chỉ gặp nhau những giây phút này rồi vĩnh viễn không bao giờ gặp lại. Vậy bạn hãy cùng tôi, chúng ta tận hưởng những khoảnh khắc này bên nhau, bạn đọc những dòng suy nghĩ của tôi và tôi cảm thấy đó là một niềm vui cho chính bản thân mình.

Có những khi ta:
Chỉ có thể thông thái trong kiên tâm và nhẫn nại, trong thinh lặng với chính mình để là mình .
ta cần thời gian, lòng tin tưởng và những cơn gió đêm mang hơi ẩm nhẹ nhàng thổi qua. Khi ấy trong bóng tối hạt mần có thể vươn mình lớn dậy.

Có những khi ta :
Lao như hòn đá đang rơi vào khoảng không sương khói, lao trong vũ bão huy hoàng, trong mây đen che mờ tâm nhãn, trong mưa lạnh thấu thịt da, đón nhận điều không định trước, đón nhận tất cả . Như viên đá bị bào mòn, tròn với mưa, gió sấm chớp. Xóa rồi lại vẽ những đường nét mới, với những tồn tại trong không tồn tại. Từ thinh lặng lắng nghe tiếng trái tim mình bung cánh tung bay. Như tự do chỉ có thể có mặt khi ta có đủ lòng can đảm biến những giấc mơ của mình thành hiện thực.
Bạn có nghĩ thế không ?



15.02.2016 Vân Anh

*LeeLoo – nhân vật chính trong phim Nhân Tố Thứ Năm
** tôi để chữ vô hình trong ngoặc có ý nghĩa bóng và nghĩa đen, để bạn đọc tự cho mình 1 đáp án vô hình
 
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét