Kunst Und Poesie viết bằng hai thứ tiếng Việt và Đức

Thứ Hai, 29 tháng 4, 2019

TRÁI TIM MÂY


Hơi thở của gió sớm còn lạnh băng kết tụ thành li ti mảnh vỡ pha lê, như những ngôi sao của đêm mang khúc xạ ánh sáng mặt trời, cháy hết mình trong diệu kỳ ngọn lửa thần cuộc sống . Ẩn trong đó là sức mạnh vô biên giữa trong ngần những cánh hoa của nước, mang theo cuộc phiêu du trên nhiều cung chặng thời gian vượt tầng tầng âm sóng.
Nhịp đập được sinh ra từ
khoảng trống
giọt nước mắt
một giấc mơ bị bỏ quên trên chiếc kim thời gian đã cũ
lời nhắn chạm đốm sáng của một bình minh
xuất thần trong tia chớp đôi mắt thẳm sâu của một người đang hồi sinh từ tro bụi, mang trong mình bí mật của ngọn lửa sống từ những con sóng biển xám màu vẫn không ngừng cuộn xô nơi mạch nguồn âm thầm cuồng vũ.

Khắc giây mở cánh cửa ngày mới bước vào huyền thoại mang vì sao nhỏ bé lao đi

Gió cười vang tung nó lên rồi lại vùi xuống, nó không thể nào cưỡng lại trước sức hút cuốn vào những vòng xoáy vô định trong ngàn ngàn cung bậc bản thánh ca vũ trụ, ẩn hiện tung tăng trên vòm vòm lớp lớp lăn tăn lấp lánh vỡ tung bịn rịn, ngân ngấn hồn hậu bờ mây, nhào theo tiếng phập phù hun hút tràn qua ngõ hẻm, lắt lay vút cao trong tiếng cành khô vặn mình gục gãy, hay cuống cuồng hốt hoảng tìm đường trong cơn gió lạc.
Gió mạnh mẽ gồng mình tung hứng hoan hỉ khiến nó có những lúc bất lực thở dài khép mắt buông trôi
lênh đênh
…phó mặc đất trời
chẳng nhớ chẳng mong
bay không định hướng
…nhưng thật lạ lùng
một tiếng gọi da diết vẫn thầm thì trong nó,
như có như không
như quên như nhớ
điều gì ?…nó muốn nhớ ra nhưng không tài nào nhớ nổi điều nó muốn làm…. Gió bật tung cánh cửa sổ khép hờ thổi tung màn rèm, khoái trá mang hơi thở lạnh tạo hình loang loáng trong ấm nồng vòm không gian căn phòng nhỏ bé, những cánh hồng trên bàn run rẩy xe mình.
Lửng lơ nhẹ tênh trong không nó đậu lên một cánh tay vươn ra khép cửa sổ, tiếng xuýt xoa trước cái lạnh bất ngờ một nụ cười thoáng qua mộng mị. Trái tim nó đập loạn xạ yếu mềm dần trong hơi thở ấm áp làn da mang hương mùa xuân, nét kiêu hãnh trong veo đầu cánh pha lê ánh lên yếu ớt lần cuối rồi lịm dần…lịm dần … chuyển thể, lăn chầm chậm níu từng khắc giây trên làn da ấy, từng sợi, từng sợi lông tơ mềm mại cong mình dưới hơi thở thủy tinh lan man rạn vỡ
nó say lừ
lăn đi
lăn đi
chầm chậm
Tạ từ trong bừng thức một vùng trời những mảnh vỡ đa màu dưới cung tròn bảy sắc, niềm đam mê nóng bỏng cháy trong không gian không hình chẳng dáng , đặc quánh tưởng chừng như chạm vào được từng khắc giây đang qua thật gần thật gần. Quặn lên từ thẳm sâu, từ bóng tối vươn những ngón tay dài chạm khẽ rồi xiết chặt tưởng chừng như bóp nghẹt được bầu không gian quanh đó , nó hốt hoảng cố gắng kìm nén một cách vô ích con sóng đang trào lên từ mạch nước ngầm bị giam giữ lâu ngày òa vỡ tự do, khuôn mặt nàng méo xệch lạ lùng nụ cười mếu máo rồi biến mất. Mặt đất như không còn dưới chân , không gian như chưa bao giờ tồn tại một trọng lượng vật lý nào đó, sự mênh mông mờ nhạt không tồn tại sinh ra trong khoảnh khắc của bất cần tất cả, rồi bất ngờ nổ tung văng muôn màu sắc khoảnh khắc tiếng nức nở chiếm trái tim non bồi hồi dồn đập bật lên thành tiếng. Khoảnh khắc của tự do thức giấc, tự do cất cánh bay trong vị mặn những giọt nước mắt nóng hổi, hạnh phúc cùng niềm đau long lanh chạm từng cánh băng tuyết tháng năm đang loãng tan trong tiếng thở dài hồn nỗi nhớ, trái tim mây. Mọi câu chữ đều vô nghĩa trong những khắc giây này, trái tim mây hồn nhiên mở cánh cửa bí mật kể câu chuyện huyền bí trên cánh thư không lời. Nó biến dạng trong không phơi mình trong hơi thở của nhớ của thương của những thầm thì một người gửi tới người yêu dấu.
Nhịp đập của mây
lời nhắn trong đêm
ánh sáng mũi tên xuyên giấc mơ cầu vồng để mộng mị hóa mình thành niềm say mê cuộc sống phản chiếu trong muôn ngàn mảnh vỡ, bung nở giữa hư không
chấp chới
nụ hôn xanh
gửi tới cho nàng

dập dờn hiện hình từ trái tim của nó
thân thương.

Nàng mở to đôi mắt nâu ngỡ ngàng nhìn nó,
dường như nàng nghe được tiếng gọi không lời những vòng xoáy không gian,
thinh lặng trần mình trong hơi thở đam mê vô hình vẫy cánh.
Nàng cúi xuống đặt môi lên nó một nụ hôn nồng nàn
khiến nó tan trong khoảnh khắc
giữa có và không
giữa ảo và thực
giữa giới hạn và vô biên
đan xen dịu dàng.

Anh!

Nàng đứng dậy mở tung cửa sổ trên bờ mi dài đổ bóng dưới ánh sáng yếu ớt còn lấp lánh sương sa của những con sóng cuộn, chúng đang dần giãn ra thanh thản quẫy dài không gian in mình vào gió.
Chiếc rèm trắng với những bông cúc nhỏ tung bay như cánh cửa vườn hoa xuân ngày mới,
bóng tối bay đi
mùa xuân đang đi
khoảng không đắm mình trong thanh âm thinh lặng trườn mình của gió, bình minh bung cánh ôm nàng, những lọn tóc dài bay ngược vào không gian siêu hình diệu vợi, trắng ngần trong khúc xạ mặt trời ngát thơm vị Tử Đinh Hương tím nhạt cuối vườn, thoáng một nụ cười ngẩn ngơ trên bờ môi hồng còn ẩm ướt…
trái tim mây một lần nữa chào đời
rộn ràng muốt trắng
bay đi…
01.04.2015

Vân Anh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét