Kunst Und Poesie viết bằng hai thứ tiếng Việt và Đức

Thứ Hai, 29 tháng 4, 2019

KHI BÌNH MINH TỈNH GIẤC





Những điệu nhạc rộn vang náo nức, ùa vào lòng người, ùa vào tiềm thức , cuốn hồn quay lại với hoang dã, nguyên sơ. Đánh thức niềm vui, nỗi buồn. Trộn lẫn vào nhau rồi rung từng sợi dây thần kinh đang căng ra trong trí não, mặc hồn chới với ảo ảnh níu kéo mình lại với thế trần. Quanh ta chỉ còn là nhạc, là hơi thở, khi gấp gáp khi mơ hồ, là dòng âm thanh, huyễn hoặc, rạo rực, nóng bỏng, cuồng điên, đê mê, hỗn loạn…háo hức chiếm lĩnh khoảnh khắc, phút giây nào đó giữa những… rất đời.





Bầu không khí muôn màu sôi nổi, khát thèm, mê muội dâng cao thăng thiên đến đỉnh điểm cuồng loạn trẻ trung, dường như tất cả chỉ còn là 1 niềm say mê trong những phút giây này, sự hưng phấn đung đưa trong những tiếng động muốn bùng vỡ gào thét, lộng lẫy và tàn nhẫn giật đứt mọi cảm xúc mong manh còn dâu đây lẩn quất. Trong ta trống rỗng bất cần, thèm muốn, vui thú, rồ dại, cùng tự do giữa thế giới rất riêng của mình….
-Ta ra ngoài đi Vi ơi!

-Ừ gọi Anna đi cùng nhé, cậu ấy đang ngồi ở bàn bên kia chờ.

Tôi quay sang chỗ Anna ngồi, vừa đúng lúc thấy bạn gục xuống bàn. Chúng tôi chạy lại, vừa đúng lúc 1 người đàn ông lạ cũng đến đó… Anh ta nói

-Để anh đưa cô ấy ra ngoài cho
– Không đằng nào bọn em cũng định ra ngoài, cảm ơn anh, bạn của chúng em mà.

Thấy anh có vẻ ngập ngừng, tôi và Sys. quay đi dìu Anna ra ngoài sân thượng. Ở đó có những chiếc bàn nhỏ kế bên những nghế nằm dài kê sẵn có cả chăn đắp cho những người muốn ngồi nghỉ trong không khí lạnh. Thật lạ kỳ Anna rất nặng, cô ấy gần như không biết gì nữa. Mà nó có uống nhiều đâu nhỉ. Đặt bạn nằm xuống ghế, sau khi xem xét kỹ bạn, tôi chợt nhớ đến thái độ lạ kỳ của người đàn ông muốn giúp bạn ra ngoài, ối trời, bị trúng viên K.O. rồi. Chúng tôi sững sờ trong giây lát, rồi ngồi xuống cạnh Anna đang mê man.

-Gọi điện cho anh Thành đến đón bọn mình đi, tớ chẳng muốn đi taxi nữa.

Chúng tôi ngả mình trên ghế, đắp lớp chăn mỏng lên người, lắng nghe tiếng động quanh mình. Tiếng nhạc kia chợt như xa vời lọt thỏm, loãng tan trong mờ sáng, lặng lẽ thả hồn theo những cơn gió sớm. Ánh bình mình của ngày đã bắt đầu ửng hồng. Lâu rồi tôi mới lại nhìn thấy bình minh tỉnh giấc, nhắm mắt để những ánh nắng đầu tiên của ngày hôn lên khuôn mặt của mình, gió vờn phớt bay chạm nhẹ làn môi và má.
Tôi thấy mình mỉm cười khi nhớ đến anh.

Sự thật nào của cuộc đời vẫn thoảng qua đây, đó có phải là những niềm tiếc nối, hay đó chính là sự hiện diện của một bắt đầu. Khi qua chặng đường đêm ta vẫn không quên nổi 1 người, một nhân ảnh đã theo ta quen thuộc mà thật xa xôi vời vợi mịt mù. Ta có tự hỏi mình tại sao nhân ảnh ấy lại gắn bó với mình đến thế. Để trước khi ta nhắm mắt vào giấc ngủ, và khi mở mắt ra đón ánh mặt trời thì hình ảnh cuối cùng và đầu tên ta nhìn thấy cũng chỉ là người ấy. Ta hoảng hốt tìm quên để giữ cho mình sự cân bằng cuộc sống. Nhưng khi ta càng tìm quên thì ta lại càng nhớ, và nỗi nhớ hành hạ ta, xúi bẩy ta làm những điều dại dột. nỗi nhớ theo ta từng giây từng phút, không mệt mỏi mặc cho ta có làm gì, có tìm gì , kiếm gì để quên. Nó hiện hữu và thăng hoa cười cợt ta đang vô vọng, chạy trốn chính bản thân mình. Chạy đâu để thoát được chính mình. Chạy đâu để quay lại khuông trời bình yên xưa cũ…

Người ta nói rằng hai tâm hồn đồng điệu, như hai tâm hồn có họ với nhau, chúng đôi khi như hai tâm hồn sinh đôi. Nhưng đôi khi đó là sự khác biệt đối lập tuyệt đối bắt đầu cùng một đỉnh điểm nhau của hai tâm hồn song hành đồng điệu bù đắp cho nhau. Đó là hai tâm hồn mà khi chưa tìm thấy nhau, chúng đi tìm nhau không hề mệt mỏi. Cho đến khi gặp được nhau là nhận ra nhau. Những tâm hồn ấy quấn quít lấy nhau , dường như không còn có thể tồn tại, khi thiếu vắng tâm hồn kia. Rồi trong cơn mãnh bão của cuộc đời chúng làm tổn thương nhau không một lời mà bằng vạn lời đã nói, chúng bắt ta phải đổi thay, phải nhìn thấy mình, nhìn thấy người, nhìn thấy thế gian này trong bộ mặt huy hoàng và nguyên sơ trần trụi của nó. Chúng đòi hỏi ta phải là mình, yêu thương mình , yêu thương thế gian này. Trong đói khát, đau đớn và tuyệt vọng và tìm nhau trong từng nhịp đập, trong tiềm thức, sống và chết đồng hành.

Cho đến khi ta chợt hiểu ra, không phải tìm quên mà là công nhận, trân trọng và đón nhận một tình yêu vô giá, không không gian mà cũng chẳng thời gian, chúng là ta mà cũng là tất cả. Bên người ta học là chính mình để có được sự trọn vẹn trong không trọn vẹn chính mình.

Bầu không khí thơm ngọt lạ lùng. Một buổi sáng mùa xuân đã bắt đầu. Một ngày mới ửng hồng thức dậy, dịu hiền, nguyên vẹn trắng trong. Bóng đêm lùi mình nhường lại khoảng trời xanh mềm mại vươn ngón tay vàng đánh thức tình xuân.

18.04.2013
Vân Anh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét