Kunst Und Poesie viết bằng hai thứ tiếng Việt và Đức

Thứ Hai, 29 tháng 4, 2019

SỨ GIẢ CỦA MÙA XUÂN






Tháng hai đã cất bước ra đi lặng lẽ, không một bóng hình của những bông tuyết trắng. Một mùa đông không tuyết thầm thì trong không, luồn từng ngõ nghách. Đậu trên từng cánh Băng sương buổi sớm và vội vã rời mình khi nắng miên man vào ngày. Rải rác trên thảm có xanh non, nhú mình tim tím của những bông Kokus. Những bông hoa kiên cường đầu tiên vươn lên đón nắng, vị sứ giả của mùa xuân. Dẫu những mùa đông ngập tuyết, chúng vẫn đúng hẹn nhú lên rực rỡ mong manh giữa tuyết mênh mông. Lòng tôi lại dâng lên một niềm hãnh diện, tự hào về những vị sứ giả mang niềm hy vọng, dũng cảm mà kỳ diệu này.

Từ sáng chúng tôi đã đi câu cá, giờ tụ tập ngồi bên nhau giữa đồng cỏ, cạnh một cánh rừng nhóm lửa nướng cá và nấu 1 nồi súp. Tiếng lửa bén gỗ thông lách tách vui vẻ, tiếng nước giãy mình trên những viên gạch nóng bỏng. Bầu không gian mang hơi thở của sự thanh bình. Thoáng chút ưu tư.

Nằm ngả mình trên chiếc chăn cách nhiệt bên lửa, tôi mệt mỏi sau một đêm không ngủ. Lơ đãng nhìn bầu trời xanh gió mây vờn quấn quít, những cơn gió rì rào, thủ thỉ thổi dạt cỏ hoa. Những cánh hoa màu tím chợt làm tôi nhớ đến 1 người bạn. Vâng! người con gái ấy đã có lần viết về một buổi sáng với những màn sương màu tím. Tôi chợt nhớ đến chị, và tôi cũng chợt buồn vì rằng chưa lâu đâu, mới hôm qua thôi tôi còn giận chị. Nhưng giờ thì cơn giận đã qua lâu rồi, nó chỉ còn là 1 nỗi buồn thảm thiết trong lòng. Tôi thấy buồn vì mình đã quá vội vàng trong cái nhìn và cả lời kết án. Vâng tôi lại phạm phải cái lỗi vốn dĩ tôi rất ghét của mình. Sự bộp chộp non nớt , cho cái nhìn chỉ từ 1 chiều, chỉ từ 1 phía. Ai đó đã có lần nhắc tôi phải có cái nhìn đa chiều, bởi sự thật lại luôn mang thật nhiều khuôn mặt. Trong muôn dáng vẻ, cho bản thân và cho từng khuôn mặt của từng thế giới quanh mình.

Những khuôn mặt của sự thật đôi khi người ta không thể nhận ra ngay bằng cái nhìn thứ nhất. Mà phải là cái nhìn thứ hai, thứ ba. Có những sự thật, trong sự thật. Có những giả dối, trong sự thật. Và đôi khi sự thật lại ẩn mình dưới một sự giả dối, để có cơ hội tồn tại, và đến với con người. Có khi sự thật phỉ báng mọi lý thuyết triết học, trần trụi một mình đứng đó , giữa thiên thanh bạch nhật, khoe mọi tổn thương ung nhọt , nhớp nháp, đau đớn quằn quại với đời. Và khi xã hội, thế giới quanh sự thật càng giả dối, càng tàn nhẫn, điêu ngoa thì sự thật lại càng trần trụi , thảm thê hơn, cất tiếng khóc u uẩn đớn đau tê tái. Sinh ra cùng với cuộc đời, con người và xã hội, sự dồn nén đã bắt nó vươn mình đứng dậy. Trong bộ dạng khủng khiếp của mình.

Ôi! những người bạn của tôi, những người con trai hay con gái mỏng manh, giản đơn trần trụi trong màn sương sớm tím màu. Họ như những bông hoa sứ giả của mùa xuân, những bông Krokuse vươn mình trong tuyết lạnh. Bên những nụ cười cùng giọt nước mắt của cuộc đời mình, các bạn ấy còn có những giọt nước mắt u uẩn hơn, đớn đau hơn nữa cho một sự thật lạnh lẽo không thể chân chính hiện hình , mà lại mang muôn hình, vạn dạng, nghẹn ngào. Buốt giá.

Cùng nước mắt, thiếp mình trên thảm cỏ xanh. Chỉ có mây và trời trong nắng ấm của một ngày cuối đông rực rỡ. Gió vờn hồn mây quấn quít trên làn da mượt mà , thơm ngát trong thinh không ẩn vị dầu hoa hồng dìu dịu, phất phơ hơi thở đều đều. Nắng vuốt nhẹ nhung tơ óng ả dịu dàng. Mây cuộn trong vòm gió cuồng phong vần vũ. Dập dồn như ngàn con sóng, ân tình. Hối hả dâng mình , òa vỡ. Muôn ngàn tia sáng loang vào không trung tụ tan, đồng vọng.
Một mùa xuân đến sớm, hay một mùa đông chẳng muốn hiện hình. Tôi chợt mong sao, các bạn mình cũng có những ngày xuân như thế, thanh thản mỏi mệt mà thật dịu dàng trong tiếng rên rỉ hân hoan của đất trời ngày tỉnh giấc.

01.03.2014
Vân Anh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét