Kunst Und Poesie viết bằng hai thứ tiếng Việt và Đức

Thứ Hai, 29 tháng 4, 2019

VÀ TÔI NHÌN THẤY…




Và tôi lại nhìn thấy bạn , lại là mình, trần trụi trong bộ da thú bộ hành qua ngõ vách của thành phố, tưởng chùng như Thường Xuân ( Ivy) dại, dây leo và những thân cây cổ thụ mạnh mẽ vươn mình trên các trung tâm mua bán và những hoang tưởng ngông cuồng, và cánh chim ưng lại dừng chân trên nóc mái của những ngôi nhà nơi chỉ còn tự do sinh sống. 
Tôi nhìn thấy bạn đêm ngồi bên lửa trên khuôn mặt bạn hiện hình bóng những vũ điệu linh hồn, và tôi nghe những câu chuyện kể cổ xưa của cha ông bạn , cùng cuồng điên và những cuộc chiến tranh của họ, của những hận thù với chính bản thân và cả những khám phá chính mình từ sức mạnh của Tình Yêu Thương cùng sức mạnh của trí tuệ. Tôi nhìn thấy những đoàn tuần lộc thong dong trên cung đường cao tốc, nơi những ngọn cỏ hoang dại khô cằn lại nhú mầm non nớt. Tôi thấy bạn ngước nhìn bầu trời , như một Azur từ thời cổ đại. Tôi thấy bạn nhảy múa trong cơn mưa , tôi thấy bạn yêu thương con trẻ và bàn tay bạn nắm lấy bàn tay người yêu của bạn, suốt một đời thủy trung và hy sinh cho nhau. Tôi biết bạn trò chuyện với Gấu, lắng nghe tiếng gọi ngày của Đại Bàng và bài ca của đêm của Cú, khi bạn nằm trong căn lều của mình nơi bạn đặt sự an bình của thế gian lên trên mặt đất chỗ đã từng một lần chảy máu. Bạn gọi tôi là người anh và vợ của tôi người chị của bạn, vì chúng ta gặp nhau trong trân trọng và tôn kính, khi sợ hãi không hiện hình nơi đáy mắt, không phải cái bắt tay đề phòng ngày nào khi ta tìm cách rút những con dao găm ống tay áo tham vọng. Chúng ta uống từ một cái ly, ăn từ cùng một đĩa. Trong lòng biển những con cá lại sống và trong rừng những con sói có chỗ dung thân. Tôi nghe thấy lời ca bạn hát cho đất mẹ và bài thơ đọc gửi cha mặt trời.. Tôi nhận ra, cả cuộc đời của bạn là một lời cầu nguyện cảm ơn tới linh hồn vũ trụ. Và cùng bên nhau chúng ta biết rằng, cuối cùng chúng ta sẽ thể hiện những gì là hiện thân tốt đẹp nhất của những thiên thần trong thiên nhiên vốn dĩ. Chúng ta sẽ không phải vẽ những bức tranh thanh bình cùng sự thật lên mặt tường nữa , vì chúng ta có cả hai trong trái tim mình, trái tim tự do của chúng ta và trong cả từng sợi tóc dài hang dã…. Vân Anh Wendler dịch – Der Andersmensch © 2015



Und ich sehe, wie du wieder zu dem wirst, was du einst warst, nackt und in Felle gehüllt durch die Schluchten der Städte wandernd, als sich wilder Efeu, Lianen und kraftvolle Bäume über die einstigen Tempel des Konsums und Größenwahns erheben, und Falken auf Dächern von Häusern nisten, in denen nun nur noch die Freiheit wohnt. Ich sehe dich abends am Feuer sitzen, das Gesicht voller Geister im Tanz seines Scheins, und ich höre dich Geschichten von deinen Ahnen erzählen, von ihrem Wahnsinn und ihren Kriegen, ihrem Hass gegen sich selbst und wie sie ihre wahre Natur wiederfanden durch die Kraft der Liebe und die Macht der Weisheit. Ich sehe Herden von Rentieren über die Autobahnen ziehen, auf denen nun das rauhe Gras der Wildnis zu sprießen beginnt. Ich sehe dich in einen Himmel blicken, der wieder das Azur aus uralten Zeiten trägt. Ich sehe dich im Regen tanzen, ich sehe dich deine Kinder lieben und deinen Geliebten an der Hand, ein Leben lang treu und füreinander opfernd. Ich weiß, du sprichst zum Bären, du lauscht dem Ruf des Adlers am Tag und dem Lied der Eule in der Nacht, wenn du in deinem Zelt liegst und sich der Frieden eines Miteinanders über die einst blutend Erde legt. Du nennst mich deinen Bruder und meine Frau deine Schwester, denn wir begegnen einander in Achtung und mit Respekt, ohne Angst in den Augen, ohne Händeschütteln durch das wir dereinst versucht waren einander die einstigen Dolche aus dem Ärmel zu beuteln. Wir trinken aus demselben Becher und speisen vom selben Teller. In den Meeren leben wieder Fische und in den Wäldern ziehen Wölfe umher. Ich höre dich Lieder an Mutter Erde singend und Verse an Vater Sonne sprechend. Ich erkenne, dein ganzes Leben wurde zu einem Gebet des Dankes an den Geist des Universums. Und gemeinsam wissen wir, am Ende haben wir doch noch das zum Ausdruck gebracht, was die besseren Engel unserer Natur verkörpert. Wir müssen Frieden und Wahrheit nicht mehr an Wände pinseln, weil wir beides wieder im Herzen tragen, unseren freien Herzen und in unserem wilden, langen Haar…
– Der Andersmensch © 2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét